CHIỀU QUÊ
Hôm nay dời phố về làng
Đường quê là lạ níu bàn chân quen
Bâng khuâng hoa dại không tên
Nghiêng vài cánh nhớ dọc miền quá giang
Hương cau gió cởi khẽ khàng
Ngẩn ngơ hoa cải bướm vàng bay đôi
Hạt mưng hạt mẩy thảnh thơi
Nghiêng nghiêng mái tóc em tôi má hồng
Tiếng gàu động giếng xóm đông
Hương bồ kết toả thơm nồng chiều quê
Mơn man gió thả triền đê
Đường quê tấp nập người về kẻ qua
Chiều quê chén rượu ngà ngà
Xanh xanh đo đỏ nõn nà sắc mây
Chiều quê dáng mẹ vai gầy
Đôi quang năm tháng đong đầy gió mưa
Chiều quê tiếng mẹ ngàn xưa
Chênh chao cánh võng đong đưa giãi giề
Thinh không chim gáy vọng về
Hàng tre nghiêng bóng gió lùa mênh mang
Sông quê những chuyến đò ngang
Mênh mông sương trắng ngập tràn mênh mông
Chiều quê duyên thắm tình nồng
Trầu têm cánh phượng thơm hồng bờ môi
Ơi người bươn chải muôn nơi
Hồn quê ngọn lửa sáng ngời trong ta
Dương Văn Cường
Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017
Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017
TINH TẾ
TINH TẾ
Truyện ngắn
Ngồi cà phê tranh thủ hóng chuyện bàn bên. Một anh khoảng ngoài 45 tuổi áo sơ mi nước hến cắm trong quần caki cứt ngựa, giày đen tương đối cũ, kể lý do bỏ vợ cho mấy người đi cùng nghe.
"Nó pha bát mỳ tôm cho chồng...nhìn qua là biết không ra gì rồi". Anh nói.
Một bác hỏi, không ra gì là sao. Anh sơ mi nước hến nói tiếp.
"Sợi mỳ nó...nó...cứ sường sượng, khô khô trông rất chán đời. Nó không pha bằng tình cảm chân thành nên nhìn phát biết ngay sự gượng gạo trong bát mỳ".
Chị gái đối diện chép miệng, thế là không được. Ai lại thế bao giờ cơ chứ.
Anh nước hến như được tiếp thêm doping trong công cuộc tìm kiếm sự ủng hộ cho cái sự bỏ vợ của mình (là hoàn toàn đúng đắn) giơ tay chém vào khoảng không một cách quả quyết.
"Pha mỳ là phải như con Quy ấy. Từng cử chỉ, thao tác của nó phải nói cực kỳ cảm xúc, ăn sợi mỳ nó vừa mềm vừa đậm. Vì sao? Vì con Quy nó làm với tất cả tấm lòng và sự trân quý. Nên người ăn sẽ cảm nhận được những tình cảm nó gửi gắm trong từng sợi mỳ, trong từng cọng hành. Mà đến cái nước nó pha cũng ngọt ngào, dù chỉ là nước múc dưới giếng lên".
Anh hói trán lớn tuổi nhất lắc đầu bày tỏ sự đồng cảm, chán nhỉ, thế thì bỏ quách đi chứ thế thì chịu sao nổi.
Đồng chí sơ mi nước hến nhấp ngụm trà, vuốt tóc một cách trịnh trọng, chốt hạ.
"Đấy! Nó như thế không bỏ để làm gì?!"
Mình vừa lướt điện thoại vừa hóng. Say mê như đang nghe điểm tin thời sự quốc tế trong tuần. Vừa nghe vừa nể phục tạo hoá tại sao lại sinh ra được một người chồng tinh tế như anh ấy. Đến mức nhìn sợi mỳ tôm trong bát tô cũng có thể nhận ra tình cảm của một người đàn bà - đối với mình ở mức nào.
Mẹ, loại này vợ bỏ mới đúng. Tinh tế thế liệu ai chịu nổi?
Ngứa mồm định nói chõ sang, nhưng nghĩ sao lại thôi vì ngó thấy đồng đội của hắn đông quá. Với loại như hắn phải để đời nó cho lên bờ, xuống ruộng tơi tả, bầm dập đã.
Bao giờ ăn một bát mỳ tôm do người người dưng nước lã pha cho mà vẫn rơm rớm nước mắt vì vừa thấy ấm áp xen lẫn tủi nhục, thì khi ấy mới biết mình đã từng ngu như thế nào.
Mấy tháng sau tình cờ tôi lại gặp anh áo nước hến,hắn đi cùng anh bạn tôi đến dự một bữa tiệc.
Tôi hỏi anh bạn :
-ông với hắn thế nào?
Anh bạn tôi kể:
-Tao bắt hắn trong một chuyến buôn lậu hàng Trung Quốc. Hắn tên là Hát, hắn hay mời tao ăn nhậu.
Tôi hay gọi hắn ta là Tam Hát - là lối gọi bố láo của ba chữ H thôi - Chữ H đầu là tên hắn còn hai chữ H sau nghĩa là... hào hoa. Hắn có cô tình nhân xinh lắm, tôi cũng gọi theo lối trên nên cô có tên là Cu Tê Ka - chữ Q đầu là tên, còn chữ TK nghĩa là...tự kỷ - suy ra có thể gọi cô ta là Cu tự kỷ
Bẵng đi một thời gian tôi được anh bạn cho biết Hát hào hoa dạo này khá lắm, hôm nay hắn mời tôi đi ăn thịt chó tiện ông đi cho vui.
Anh Hát hào hoa quả danh xứng với người. Cả con người anh toát ra vẻ quyền quý tuyền những hào quang và lịch lãm mà nếu có trông xa thì lóa mắt, trông gần thì ngất ngây. Mọi nhẽ anh com lê đồng bộ hết. Này nhé, xe anh Mec E300 đời mới tím bã trầu, móc khóa cũng hàng hiệu đâu Cavelli ba củ rưỡi. Bộ đồ anh bận trên người cũng đắt đến ngàn hai ( đô nhá), giày năm trăm ,Chưa kể con đồng hồ hiệu đếch gì tít bên Thụy sĩ dù tôi có giỏi ngoại ngữ thì đọc cũng gãy răng, nghe đâu cũng phải ba mấy ngàn. Lại còn thấp thoáng cái nhẫn ngọc trên tay đâu như vài nghìn nữa. Đến như cái bút anh giắt áo ngực nếu quy ra thóc cũng mười mấy tấn tươi. Nói túm lại cái con người anh riêng phần trang trí ngoại thất đã lên đến cả tỉ đồng. Thế thì cái thân thể, cái bên trong kia hẳn là cao quý lắm. Mà không cao quý sao được khi khuôn mặt thanh tú nhưng cương nghị kia được tóc điểm bạc hai bên mai trông anh lại có nét hao hao như cha đạo. Chả thế mà có đứa ví anh giống cha Gian - Phơ trên cái phim tiếng chim hót trong bụi mận gai
Còn Cu tự kỷ cũng liệt hạng giai nhân mặc dù gia cảnh nàng không lấy gì làm khá giả. Giai nhân mà sinh trong quyền quý là nhẽ thường, chứ đằng này nàng sinh trong bình dân thì sự ấy thật là đáng trọng. Nhẽ vì lẽ đó mà nàng ít nói chăng, dù nàng đẹp? Sự kiệm lời của nàng khiến anh bạn tôi rất sốt ruột nên điên tiết gán cho nàng cái đuôi không lấy gì làm tử tế .Nàng chẳng giận mà lại còn cắn móng cười duyên, mắt mi nháy như chớp giật, chập chờn long lanh ánh cảm lộ tinh khiết.
Tôi chả biết họ thành tình nhân của nhau bao giờ, quí nhau như thế nào, thích nhau ở điểm gì , chỉ biết trong một bữa tiệc không lấy gì làm trọng thể là chén thịt chó bên con sông Tô hiền hòa nặng nhọc chở tuyền là phân thì hắn đưa nàng đến. Tôi rất lấy làm ái ngại khi giữa quán chó xô bồ kẻ nhai người kháo mà lại lọt vào một đóa hồng rực rỡ như nàng. Càng tệ hơn nữa là mùi nước hoa hảo hạng trên da thịt váy xống của nàng át mất đi vị tinh tươm của miếng dồi kẹp lá mơ nhúng mắm tôm mà tôi đang mút dở. Nhưng mọi nhẽ lăn tăn của tôi tan biến ngay, nhường chỗ cho sự kính trọng lễ phép khi nàng nhâng cái chân chó hầm ngải cíu gặm một cách thiện nghệ lành nghề. Phàm những người làm được như thế hẳn có thâm niên ăn chó là lắm lắm. Tôi chẳng dám hỏi điều đó, và như đoán được lòng tôi, nàng bảo :
-lần đầu em đi ăn chó ngon quá anh nhỉ
Và mồm thì luôn nức nở khen ngon.
Hát hào hoa thì vưỡn như thường lệ, chậm rãi từ tốn tận hưởng đầy ưu tư. Hắn ăn thịt chó mà tôi cứ ngỡ đang chén một món cao lương hảo hạng hay món sushi thịt cá ngừ xanh của vùng biển lạnh giá Bê - ranh. Cách hắn vẩy từng ngọn húng, vuốt từng cọng hành rồi bày ra bát nom cứ như nghệ nhân đang thửa đan một thứ đồ gì tinh vi và cầu kỳ lắm. Hay như cái việc hắn nhúng miếng hấp vào bát mắm tôm chả hạn, chao ơi cứ nhấm nhẳng rụt rè như gái quê mới nhớn hẹn duyên đầu vậy. Hoặc như cái cách hắn bẻ bánh đa, phải tay tôi thì bốp phát thì tanh bành dưới chiếu, đằng này hắn cứ để nguyên cái mà bẻ từng miếng từ viền rồi vào đến trung tâm. Thanh tao lắm các anh chị ạ, tôi không đủ văn tài để tả đâu.
Thực ra tôi không định viết thêm mà phịa ra một cái kết ngớ ngẩn cho có chuyện. Nhưng chuyện nào thì được chứ riêng chuyện này thì không bởi nghĩ ra cái kết quả là quá khó, kể cả là cái kết ngớ ngẩn. Thế nên tôi kể nốt, rất thật thà.
Bẵng một thời gian không ăn nhậu cùng anh Hát hào hoa mặc dù vẫn thường bi bô điện thoại. Trong câu chuyện tôi hiểu hắn rất bận và tôi cũng vướng vào văn thơ ,tôi vẫn hay hỏi thăm tình yêu của hắn còn xinh hay xấu và kết cấu ra sao, xào nấu thế nào. Hắn cho hay là ngày mỗi đẹp, kết cấu vẫn ổn định tự nhiên và chuyện bếp núc xào nấu uống ăn vẫn tốt,hắn tiết lộ rằng nàng vẫn còn con gái. Tôi nghe mà mừng cho hắn nhưng lại thấy bụng ấm ách. Tính tôi xưa nay vẫn thế, kém miếng là rất khó chịu .
Hôm qua hắn bất ngờ gọi cho tôi mời đi dự tiệc trọng. Hắn khuyến cáo tôi là nên cắp nách lấy một em mà đi cho khí thế bởi bữa tiệc đó dành cho các cặp đôi. Tôi ngây thơ bảo không có em nào. Hắn xui mầy viết thơ văn nhiều fans dụ đi hay thuê lấy một em, đâu khó. Tôi nhăn nhó lý do tuyền nhãi ranh đang còn hút mũi, có trưởng thành thì cũng đóng bỉm nhai giầu. Rồi tôi đề nghị vác con mái nhà đi cho ra dáng.Hắn chửi tôi thậm tệ, tiệc cho các cặp đôi vợ lịt bao giờ được dự phần. Nghe thế tôi bảo thôi dí cả cái con tiều vào. Nhưng hắn nài cứ đi, nhỡ thằng nào hấp hơi mang dư theo một đứa. Thôi thì tôi cố đi xem có được giây máu ăn phần.
Gớm chết chết, hàng hiên của hồ bơi một khách sạn cổ kính phố nhớn đặc những người, tuyền giai thanh, gái lịch, nhẽ tuyền bạn chí thiết chí thân hay dân làm ăn cùng hắn việc đất cát. Ngó cái bộ dạng quần bò dép bọt của tôi mà tủi hờn quá thể. Không phải tôi không có lợn cưới, áo mới mà bởi tính tôi đơn giản, chỉ nghĩ đi nốc rượu chém gió rồi về. Chứ ai mà biết lại nhiêu khê đến thế.
Tôi chả dám giao thiệp với ai, phần vì nhẽ áo quần xoàng xĩnh, phần vì chẳng quen ai ngoài hắn .Tôi ngồi đóng đinh cạnh nàng Cu tự kỷ mặc cho hắn xăng xái nói cười. Đôi khi tôi muốn bắt chuyện với nàng nhưng thấy cái miệng lúc nào cũng cắm chặt vào ống hút thì đâm nản hẳn. Chúng tôi thành một đôi tự kỷ, không ngoa.
Vào tiệc chính hắn mới về ngồi cạnh nàng. Hắn giải hộ nàng cái khăn ăn, soạn cho nàng bộ dao dĩa. Hình như nàng có đôi chút lóng ngóng khi dụng những thức này. Tôi cũng chẳng mấy tinh thông nên đôi lần đánh liều ăn bốc. Tôi thấy các cụ ta dạy phải lắm, học cái đếch gì thì học, hẵng học ăn trước. Dễ không? Khó lắm. Dễ thì chả phải lóng ngóng hay ăn bốc.,Thế này.
Tôi không hiểu người ta ăn bát súp thì nhâng lên rồi lấy thìa mà xúc, hay để nguyên bát dưới bàn trên đĩa sứ xinh xinh rồi hơi cúi mặt xuống dùng thìa múc bỏ vào mồm? Nhưng rõ ràng tôi thấy nàng dùng cách thứ hai trước khi ý tứ vén những lọn tóc lên tai rồi mới tru mỏ từ từ cúi xuống. Nhưng một cơn gió chết tiệt hay cây quạt đằng xa đã vô tình thổi hất dăm cọng tóc xà vào bát súp. Hắn đương kiểu cách cầm ly vang lườm sang một cú sắc lẹm, lẩm bẩm " ăn gì mà vô ý thế". Tưởng nàng sẽ bật khóc hay chạy đi. Nhưng không, nàng ngẩng cao nghiêm ngắn mà rằng "bảnh bao như anh mà lên giường vẫn bận xịp Tàu, thì sao?"...ôi dào.
Dương Văn Cường
Truyện ngắn
Ngồi cà phê tranh thủ hóng chuyện bàn bên. Một anh khoảng ngoài 45 tuổi áo sơ mi nước hến cắm trong quần caki cứt ngựa, giày đen tương đối cũ, kể lý do bỏ vợ cho mấy người đi cùng nghe.
"Nó pha bát mỳ tôm cho chồng...nhìn qua là biết không ra gì rồi". Anh nói.
Một bác hỏi, không ra gì là sao. Anh sơ mi nước hến nói tiếp.
"Sợi mỳ nó...nó...cứ sường sượng, khô khô trông rất chán đời. Nó không pha bằng tình cảm chân thành nên nhìn phát biết ngay sự gượng gạo trong bát mỳ".
Chị gái đối diện chép miệng, thế là không được. Ai lại thế bao giờ cơ chứ.
Anh nước hến như được tiếp thêm doping trong công cuộc tìm kiếm sự ủng hộ cho cái sự bỏ vợ của mình (là hoàn toàn đúng đắn) giơ tay chém vào khoảng không một cách quả quyết.
"Pha mỳ là phải như con Quy ấy. Từng cử chỉ, thao tác của nó phải nói cực kỳ cảm xúc, ăn sợi mỳ nó vừa mềm vừa đậm. Vì sao? Vì con Quy nó làm với tất cả tấm lòng và sự trân quý. Nên người ăn sẽ cảm nhận được những tình cảm nó gửi gắm trong từng sợi mỳ, trong từng cọng hành. Mà đến cái nước nó pha cũng ngọt ngào, dù chỉ là nước múc dưới giếng lên".
Anh hói trán lớn tuổi nhất lắc đầu bày tỏ sự đồng cảm, chán nhỉ, thế thì bỏ quách đi chứ thế thì chịu sao nổi.
Đồng chí sơ mi nước hến nhấp ngụm trà, vuốt tóc một cách trịnh trọng, chốt hạ.
"Đấy! Nó như thế không bỏ để làm gì?!"
Mình vừa lướt điện thoại vừa hóng. Say mê như đang nghe điểm tin thời sự quốc tế trong tuần. Vừa nghe vừa nể phục tạo hoá tại sao lại sinh ra được một người chồng tinh tế như anh ấy. Đến mức nhìn sợi mỳ tôm trong bát tô cũng có thể nhận ra tình cảm của một người đàn bà - đối với mình ở mức nào.
Mẹ, loại này vợ bỏ mới đúng. Tinh tế thế liệu ai chịu nổi?
Ngứa mồm định nói chõ sang, nhưng nghĩ sao lại thôi vì ngó thấy đồng đội của hắn đông quá. Với loại như hắn phải để đời nó cho lên bờ, xuống ruộng tơi tả, bầm dập đã.
Bao giờ ăn một bát mỳ tôm do người người dưng nước lã pha cho mà vẫn rơm rớm nước mắt vì vừa thấy ấm áp xen lẫn tủi nhục, thì khi ấy mới biết mình đã từng ngu như thế nào.
Mấy tháng sau tình cờ tôi lại gặp anh áo nước hến,hắn đi cùng anh bạn tôi đến dự một bữa tiệc.
Tôi hỏi anh bạn :
-ông với hắn thế nào?
Anh bạn tôi kể:
-Tao bắt hắn trong một chuyến buôn lậu hàng Trung Quốc. Hắn tên là Hát, hắn hay mời tao ăn nhậu.
Tôi hay gọi hắn ta là Tam Hát - là lối gọi bố láo của ba chữ H thôi - Chữ H đầu là tên hắn còn hai chữ H sau nghĩa là... hào hoa. Hắn có cô tình nhân xinh lắm, tôi cũng gọi theo lối trên nên cô có tên là Cu Tê Ka - chữ Q đầu là tên, còn chữ TK nghĩa là...tự kỷ - suy ra có thể gọi cô ta là Cu tự kỷ
Bẵng đi một thời gian tôi được anh bạn cho biết Hát hào hoa dạo này khá lắm, hôm nay hắn mời tôi đi ăn thịt chó tiện ông đi cho vui.
Anh Hát hào hoa quả danh xứng với người. Cả con người anh toát ra vẻ quyền quý tuyền những hào quang và lịch lãm mà nếu có trông xa thì lóa mắt, trông gần thì ngất ngây. Mọi nhẽ anh com lê đồng bộ hết. Này nhé, xe anh Mec E300 đời mới tím bã trầu, móc khóa cũng hàng hiệu đâu Cavelli ba củ rưỡi. Bộ đồ anh bận trên người cũng đắt đến ngàn hai ( đô nhá), giày năm trăm ,Chưa kể con đồng hồ hiệu đếch gì tít bên Thụy sĩ dù tôi có giỏi ngoại ngữ thì đọc cũng gãy răng, nghe đâu cũng phải ba mấy ngàn. Lại còn thấp thoáng cái nhẫn ngọc trên tay đâu như vài nghìn nữa. Đến như cái bút anh giắt áo ngực nếu quy ra thóc cũng mười mấy tấn tươi. Nói túm lại cái con người anh riêng phần trang trí ngoại thất đã lên đến cả tỉ đồng. Thế thì cái thân thể, cái bên trong kia hẳn là cao quý lắm. Mà không cao quý sao được khi khuôn mặt thanh tú nhưng cương nghị kia được tóc điểm bạc hai bên mai trông anh lại có nét hao hao như cha đạo. Chả thế mà có đứa ví anh giống cha Gian - Phơ trên cái phim tiếng chim hót trong bụi mận gai
Còn Cu tự kỷ cũng liệt hạng giai nhân mặc dù gia cảnh nàng không lấy gì làm khá giả. Giai nhân mà sinh trong quyền quý là nhẽ thường, chứ đằng này nàng sinh trong bình dân thì sự ấy thật là đáng trọng. Nhẽ vì lẽ đó mà nàng ít nói chăng, dù nàng đẹp? Sự kiệm lời của nàng khiến anh bạn tôi rất sốt ruột nên điên tiết gán cho nàng cái đuôi không lấy gì làm tử tế .Nàng chẳng giận mà lại còn cắn móng cười duyên, mắt mi nháy như chớp giật, chập chờn long lanh ánh cảm lộ tinh khiết.
Tôi chả biết họ thành tình nhân của nhau bao giờ, quí nhau như thế nào, thích nhau ở điểm gì , chỉ biết trong một bữa tiệc không lấy gì làm trọng thể là chén thịt chó bên con sông Tô hiền hòa nặng nhọc chở tuyền là phân thì hắn đưa nàng đến. Tôi rất lấy làm ái ngại khi giữa quán chó xô bồ kẻ nhai người kháo mà lại lọt vào một đóa hồng rực rỡ như nàng. Càng tệ hơn nữa là mùi nước hoa hảo hạng trên da thịt váy xống của nàng át mất đi vị tinh tươm của miếng dồi kẹp lá mơ nhúng mắm tôm mà tôi đang mút dở. Nhưng mọi nhẽ lăn tăn của tôi tan biến ngay, nhường chỗ cho sự kính trọng lễ phép khi nàng nhâng cái chân chó hầm ngải cíu gặm một cách thiện nghệ lành nghề. Phàm những người làm được như thế hẳn có thâm niên ăn chó là lắm lắm. Tôi chẳng dám hỏi điều đó, và như đoán được lòng tôi, nàng bảo :
-lần đầu em đi ăn chó ngon quá anh nhỉ
Và mồm thì luôn nức nở khen ngon.
Hát hào hoa thì vưỡn như thường lệ, chậm rãi từ tốn tận hưởng đầy ưu tư. Hắn ăn thịt chó mà tôi cứ ngỡ đang chén một món cao lương hảo hạng hay món sushi thịt cá ngừ xanh của vùng biển lạnh giá Bê - ranh. Cách hắn vẩy từng ngọn húng, vuốt từng cọng hành rồi bày ra bát nom cứ như nghệ nhân đang thửa đan một thứ đồ gì tinh vi và cầu kỳ lắm. Hay như cái việc hắn nhúng miếng hấp vào bát mắm tôm chả hạn, chao ơi cứ nhấm nhẳng rụt rè như gái quê mới nhớn hẹn duyên đầu vậy. Hoặc như cái cách hắn bẻ bánh đa, phải tay tôi thì bốp phát thì tanh bành dưới chiếu, đằng này hắn cứ để nguyên cái mà bẻ từng miếng từ viền rồi vào đến trung tâm. Thanh tao lắm các anh chị ạ, tôi không đủ văn tài để tả đâu.
Thực ra tôi không định viết thêm mà phịa ra một cái kết ngớ ngẩn cho có chuyện. Nhưng chuyện nào thì được chứ riêng chuyện này thì không bởi nghĩ ra cái kết quả là quá khó, kể cả là cái kết ngớ ngẩn. Thế nên tôi kể nốt, rất thật thà.
Bẵng một thời gian không ăn nhậu cùng anh Hát hào hoa mặc dù vẫn thường bi bô điện thoại. Trong câu chuyện tôi hiểu hắn rất bận và tôi cũng vướng vào văn thơ ,tôi vẫn hay hỏi thăm tình yêu của hắn còn xinh hay xấu và kết cấu ra sao, xào nấu thế nào. Hắn cho hay là ngày mỗi đẹp, kết cấu vẫn ổn định tự nhiên và chuyện bếp núc xào nấu uống ăn vẫn tốt,hắn tiết lộ rằng nàng vẫn còn con gái. Tôi nghe mà mừng cho hắn nhưng lại thấy bụng ấm ách. Tính tôi xưa nay vẫn thế, kém miếng là rất khó chịu .
Hôm qua hắn bất ngờ gọi cho tôi mời đi dự tiệc trọng. Hắn khuyến cáo tôi là nên cắp nách lấy một em mà đi cho khí thế bởi bữa tiệc đó dành cho các cặp đôi. Tôi ngây thơ bảo không có em nào. Hắn xui mầy viết thơ văn nhiều fans dụ đi hay thuê lấy một em, đâu khó. Tôi nhăn nhó lý do tuyền nhãi ranh đang còn hút mũi, có trưởng thành thì cũng đóng bỉm nhai giầu. Rồi tôi đề nghị vác con mái nhà đi cho ra dáng.Hắn chửi tôi thậm tệ, tiệc cho các cặp đôi vợ lịt bao giờ được dự phần. Nghe thế tôi bảo thôi dí cả cái con tiều vào. Nhưng hắn nài cứ đi, nhỡ thằng nào hấp hơi mang dư theo một đứa. Thôi thì tôi cố đi xem có được giây máu ăn phần.
Gớm chết chết, hàng hiên của hồ bơi một khách sạn cổ kính phố nhớn đặc những người, tuyền giai thanh, gái lịch, nhẽ tuyền bạn chí thiết chí thân hay dân làm ăn cùng hắn việc đất cát. Ngó cái bộ dạng quần bò dép bọt của tôi mà tủi hờn quá thể. Không phải tôi không có lợn cưới, áo mới mà bởi tính tôi đơn giản, chỉ nghĩ đi nốc rượu chém gió rồi về. Chứ ai mà biết lại nhiêu khê đến thế.
Tôi chả dám giao thiệp với ai, phần vì nhẽ áo quần xoàng xĩnh, phần vì chẳng quen ai ngoài hắn .Tôi ngồi đóng đinh cạnh nàng Cu tự kỷ mặc cho hắn xăng xái nói cười. Đôi khi tôi muốn bắt chuyện với nàng nhưng thấy cái miệng lúc nào cũng cắm chặt vào ống hút thì đâm nản hẳn. Chúng tôi thành một đôi tự kỷ, không ngoa.
Vào tiệc chính hắn mới về ngồi cạnh nàng. Hắn giải hộ nàng cái khăn ăn, soạn cho nàng bộ dao dĩa. Hình như nàng có đôi chút lóng ngóng khi dụng những thức này. Tôi cũng chẳng mấy tinh thông nên đôi lần đánh liều ăn bốc. Tôi thấy các cụ ta dạy phải lắm, học cái đếch gì thì học, hẵng học ăn trước. Dễ không? Khó lắm. Dễ thì chả phải lóng ngóng hay ăn bốc.,Thế này.
Tôi không hiểu người ta ăn bát súp thì nhâng lên rồi lấy thìa mà xúc, hay để nguyên bát dưới bàn trên đĩa sứ xinh xinh rồi hơi cúi mặt xuống dùng thìa múc bỏ vào mồm? Nhưng rõ ràng tôi thấy nàng dùng cách thứ hai trước khi ý tứ vén những lọn tóc lên tai rồi mới tru mỏ từ từ cúi xuống. Nhưng một cơn gió chết tiệt hay cây quạt đằng xa đã vô tình thổi hất dăm cọng tóc xà vào bát súp. Hắn đương kiểu cách cầm ly vang lườm sang một cú sắc lẹm, lẩm bẩm " ăn gì mà vô ý thế". Tưởng nàng sẽ bật khóc hay chạy đi. Nhưng không, nàng ngẩng cao nghiêm ngắn mà rằng "bảnh bao như anh mà lên giường vẫn bận xịp Tàu, thì sao?"...ôi dào.
Dương Văn Cường
Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017
EM ƠI
Mẹ xui em đẻ con trai
Thì mẹ sẽ thưởng em hai trăm tròn
Đừng nghe cha mẹ dỗ ngon
Con nào mà chả là con chúng mình
Anh ngồi chờ đợi em sinh
Đếm thời gian giữa thinh không quặn người
Em rên khổ quá em ơi
Cơn đau quặn thắt thành lời bật ra
Đau đời anh đã trải qua
Riêng cơn đau đẻ thì ta chưa từng
Anh đau em cũng đau cùng
Em đau anh chỉ đếm từng cơn đau
Con trai con gái như nhau
Em cứ vui để con mau chào đời
Anh thương em lắm em ơi
Cùng hai con gái xinh tươi ai bằng
Dương văn Cường
Uông bí :11/9/2017
Mẹ xui em đẻ con trai
Thì mẹ sẽ thưởng em hai trăm tròn
Đừng nghe cha mẹ dỗ ngon
Con nào mà chả là con chúng mình
Anh ngồi chờ đợi em sinh
Đếm thời gian giữa thinh không quặn người
Em rên khổ quá em ơi
Cơn đau quặn thắt thành lời bật ra
Đau đời anh đã trải qua
Riêng cơn đau đẻ thì ta chưa từng
Anh đau em cũng đau cùng
Em đau anh chỉ đếm từng cơn đau
Con trai con gái như nhau
Em cứ vui để con mau chào đời
Anh thương em lắm em ơi
Cùng hai con gái xinh tươi ai bằng
Dương văn Cường
Uông bí :11/9/2017
Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017
QUẢ BÁO
Truyện ngắn
Tin từ quần chúng nhân dân cho biết. Vào lúc 22 giờ đêm qua, tại đường nội thị, thành phố Uông bí đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Vào thời điểm đó, một người điều khiển xe máy nhãn hiệu Water đã đâm vào phía sau xe ô tô 5 chỗ đang sang đường. Hậu quả xe ô tô bị móp nhẹ, người điều khiển xe máy bị thương nặng, sau đó đã được chuyển đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Ấy là vụ tai nạn của Biền. Sự tình như sau.
Đêm qua đứa út đau bụng, vợ Biền nhăn nhó sai Biền ra hiệu thuốc mua mấy viên becberin. Thuốc trị bách bệnh của con nhà Biền quanh năm chỉ gồm hai thứ, đó là xuyên tâm liên và becberin. Biền định dắt xe ra nhưng sực nhớ túi không còn đồng nào, bèn bẻ ngón tay nói với vợ.
- Mẹ mày đưa 10 nghìn đây.
Vợ Biền đang dỗ con bé, quay mặt lên nhìn chằm chằm vào chồng, đay nghiến. Trời ạ! Con đau bụng bố cũng không có nổi mười nghìn mua thuốc thì sống làm gì nữa! Sống để làm gì nữa!
Nghe tiếng rên rỉ, bố Biền từ nhà trong chạy ra bực bội hỏi.
- Tao tuy già rồi nhưng vẫn còn sống sờ sờ ra đây, đứa nào vừa rủa tao chết đi đấy? Đứa nào?
Vợ Biền tức lắm, nhưng thị vẫn cố hạ giọng, mát mẻ.
- Nào có ai bảo ông chết đi đâu! Đây đang nói cái đứa mà con ốm không có nổi mười nghìn bạc lẻ mua thuốc cho nó. Loại vô tích sự ấy ấy ông bảo có nên chết đi cho vợ con bớt khổ không?
Mẹ Biền đang bỏm bẻm nhai trầu, nghe thấy thế liền nhổ toẹt bãi nước trầu xuống sân, đoạn thủng thẳng.
- Tao đã nói rồi, kiếm cái nghề khác mà làm ăn. Phụ hồ thì ráo mồ hôi là hết tiền, rồi thì vợ chồng cãi nhau như chó với mèo suốt ngày người ta khinh cho. Biền ơi, mày đã thấy nhục nhã chưa con ơi!
Cụ bà vừa rên rỉ vừa vỗ tay bèn bẹt vào ngực như để phụ họa cho sự ức chế thêm phần sâu sắc và sinh động. Bố Biền ho 3 cái, thở dài đánh thượt, đoạn an ủi vợ.
- Thôi bà ạ. Loại óc chó như nó đừng nói nữa mà phí lời. Biền, tao mà như mày tao chết rấp cho rồi!
Biền đứng dúm dó trước sân chịu trận. Chợt y vùng lên. Chụp lấy con Water tàu, vùng vằng đạp liền 38 cái, khói đen phụt ra như đốt lò, y phóng xe ra đường trong nỗi nhục nhã và hậm hực của một thằng chồng vô tích sự và lép vế trong nhà. Đã thế y sẽ bỏ đi qua đêm nay luôn, cho “chúng nó” lo lắng và ân hận vì đã tỏ ra rẻ rúng mình. Nhưng đi đâu? Thì cứ lòng vòng cái đã, bao giờ hết xăng hẵng hay. Đi đâu cũng được, miễn không phải thấy khuôn mặt cau có của con vợ láo toét và lắm điều kia. Cả ông bà già y nữa, từ lâu vốn vẫn coi y như thứ bỏ đi. Càng nghĩ y càng hận. Y hận mình tài hèn sức mọn, hận vợ, hận ông bà già và giận lây cả hai đứa con – bọn chúng suốt ngày chỉ biết ngoạc mồm ra khóc, đòi ăn và làm khổ y.
Y cho xe chạy qua cầu. Cây cầu bắc qua sông Uông .Gió thổi liu hiu qua mặt rất mát. Gió mát quá khiến y khẽ rùng mình. Y nhớ những lần đứng bên thành cầu chờ người yêu, nhìn xuống dòng sông chỉ thấy một màu tối đen như mực. Bạn gái y có lần bảo nếu không đến được với nhau em sẽ nhảy xuống đây (rồi dừng lại hỏi y), nếu thế, anh có dám nhảy theo em không? Y bảo có, ở đời này chỉ tình yêu là quan trọng nhất, các thứ khác có hay không, không quan trọng.
Nghĩ lại chuyện cũ, lòng y chợt chùng xuống, những ý nghĩ mơ hồ không ngừng nhảy nhót trong đầu y. Thì bỗng nhiên “rầm…mmm”. Y thấy tối tăm mặt mũi. Phải mất mấy giây sau, định thần trở lại, y mới biết mình vừa đâm vào đít một chiếc ô tô con – đang chuẩn bị sang đường. Ngay sau đó là những tiếng kêu thất thanh, những bước chân huỳnh huỵch chạy tới. Ai đó hét lên “Thôi… xong rồi!” Y bị phần đầu xe máy đè lên chân, đầu đập nhẹ vào thanh cản gió phía sau đuôi ô tô, có vẻ chỉ ê ẩm đau đôi chỗ vì lúc đó y chạy rất chậm. Đợi bình tĩnh trở lại, y hé mắt nhìn lên thì hoảng hồn khi thấy đèn xe ô tô vỡ toang, một bên đít bị móp, chỗ móp to bằng cái nồi cơm điện. Nhìn vết va chạm xong, sợ quá y gục đầu xuống xỉu luôn tại trận.
10 phút trôi qua, ai đó mò được điện thoại trong túi quần y. Nghe tiếng lao xao “Gọi ngay cho gia đình nó”, “Đề nghị giữ nguyên hiện trường để công an làm việc”, “Mau mau, ai gọi xe cấp cứu đi, gọi nhanh đi”. Lúc đó y vừa kịp tỉnh lại. He hé mắt nhìn trộm vết lõm ở đít xe ô tô, xong y len lén thở hắt ra liên tục. Bỏ mẹ rồi! Chỗ đấy với cái đèn nhẹ cũng mười mấy, hai mươi triệu. Cả đời đi xe máy Tàu, không biết giá phụ tùng ô tô nhưng y biết cứ đụng vào ô tô là tiền chục triệu trở lên. Nghĩ đến đây y lại muốn nằm luôn tại chỗ cho rồi, vì đằng nào cũng chết.
Mấy phút sau có tiếng ai đó nói nhỏ bên tai y.
- Bố đây. Tình hình ra sao? Nặng lắm không?
Hóa ra nhà y đã có mặt đông đủ. Y bấm nhẹ vào tay ông cụ, thì thào nói.
- Không sao đâu, chỉ bị xước chút đầu gối.
- Ờ, nhưng cứ ngất đi, ngất cho bố!
Nói đoạn bố y quay ra gào khóc thảm thiết.
- Trời ơi! Ai giết con tôi rồi? Đứa nào giết con tao? Con ơi là con ơi ơi ơi….!!!
Vừa dứt lời thì một đôi trai gái ăn mặc lịch sự, nước hoa thơm phức bước lại gần. Người đàn ông khúm núm trình bày.
- Dạ! Sự việc không mong muốn, con nhà bác lại đâm vào xe cháu nên có gì bác bình tĩnh để cháu gọi xe cấp cứu.
Chỉ đợi có thế, bố Biền nhảy dựng lên, nắm chặt cổ áo người đàn ông.
- Mày… mày… đâm vào con tao còn già mồm hả? Quân giết người.
- Dạ, cháu kiểm tra qua rồi, cậu ấy có vẻ không sao nên bác cứ bình tĩnh!
Bố Biền đẩy người đàn ông ngã dúi dụi, đoạn ghé tai nói nhỏ vào tai vợ.
- Bà nhổ vào mặt thằng Biền bãi nước trầu nhanh lên!
Mẹ Biền run rẩy hỏi.
- Điên à? Sao lại nhổ nước trầu vào mặt nó?
Bố Biền xì xào, xì xào. Mẹ Biền nghe xong gật gật, đoạn tiến lại gần y nhổ một bãi nước trầu đỏ thắm lên mặt Biền. Y lấy tay vuốt mặt thì ông cụ gằn giọng bảo.
- Để yên đó cho tao. Mà cái bà này ngu thế, nhổ vào tai nó không nhổ!
Chợt bố Biền hét lên.
- Con tôi chết mất rồi! Chúng mày lại đây xem con tao chảy máu trong đây này! Trời ơi, con ơi là Biền ơi! Bố đã dặn rồi, còn mấy ngày nữa bảo vệ luận án tiến sỹ thì cứ nằm nhà cho khỏe, ra đường làm gì để ra nông nỗi này hả con ơi!
Vợ Biền rẽ đám đông chạy đến ôm chồng vào lòng rồi bật khóc nức nở.
- Anh ơi anh ơi! Chảy máu tai là xuất huyết não rồi, tỉnh lại đi anh ơi huhu!!!
Mẹ Biền thấy con dâu khóc to quá, sợ ảnh hưởng đến tính mạng con trai liền níu tay thị thì thầm.
“Nước trầu tao vừa nhổ đấy. Mà này, nhìn bọn đi ô tô sang trọng lắm, tao đứng gần mùi nước hoa thơm điếc hết cả mũi, khóc to hơn nữa đi, thảm thiết vào nghe chưa!”
Để tăng thêm phần bi thương, bố Biền lập tức lăn đùng ra, ngã cái rầm ngay cạnh chỗ con trai đang nằm, tay bắt chuồn chuồn như một bệnh nhân động kinh chính hiệu. Khung cảnh trở nên náo loạn và kịch tính thêm bội phần.
Mười lăm phút sau xe cứu thương cuối cùng cũng tiếp cận được hiện trường. Các bác sỹ nhanh chóng khiêng hai nạn nhân đáng thương lên xe rồi mở còi phóng đi như tên bắn.
Ở bệnh viện, sau khi thăm khám và chụp chiếu, bác sỹ kết luận Biền không bị ảnh hưởng đến não, các bộ phận khác hoàn toàn bình thường, nhưng bệnh nhân hay đòi nôn mửa nên tạm thời để yên theo dõi. Bố Biền sau khi được bôi dầu gió Phật Linh đã tỉnh dậy. Vừa tỉnh lại, ngó kết luận khám bệnh của con trai, cụ lập tức nằm vật xuống. Biền đỡ dậy, bảo con không sao mà. Bố Biền ho 3 cái nói “Mày làm bố thất vọng quá! Sao lại không bị gì thế này hả con?”. Vợ Biền được ông chú tư vấn, bèn chỉ vào dòng chữ đẹp như thư pháp Ả rập của bác sỹ, bảo.
- Không sao, nhưng hay là hay cái câu “để yên theo dõi” đây này. Theo dõi nghĩa là não có thể bị ảnh hưởng bất cứ lúc nào. Em dặn này, lúc bọn người nhà thằng đi ô tô đến thăm, anh cứ nôn mửa thật lực cho em nhờ!
Mẹ Biền ve vẩy quạt giấy, liếc tấm phim chụp CT rồi buồn bã nói.
- Phí cả công nhổ nước trầu của tao. Nhưng ta thống nhất đó vẫn là máu tai nhé. Chảy máu tai thì không vừa đâu, vụ này không bắt vạ được chúng nó dăm chục triệu thì đừng nên bị tai nạn ,ở đâu đừng gọi tôi ra nữa nhé.
Chú của Biền, vốn công tác trong lĩnh vực vận tải lâu năm, nhiều kinh nghiệm trong các lần xử lý đền bù tai nạn giao thông nên kịp thời chỉ đạo.
- Ta cứ cho thằng Biền nằm ở đây đã, khoan hãy đưa về. Nếu cần thiết vài hôm nữa thuê xe chở thẳng ra Việt Đức Hà Nội. Gì chứ bệnh viện TW vẫn đáng tin cậy hơn. À nhân dịp cháu bị tai nạn, anh chị đưa nhau ra thủ đô chăm nom nó với lại thăm thú lăng Bác với lại hồ Gươm cái luôn. Ta cứ thuê hẳn khách sạn Fortuna mà ở cho tiện bề chăm sóc, hết bao nhiêu… thằng ô tô chịu, lo gì.
Biền đang húp cháo gà, lí nhí bảo.
- Nhưng mà cháu đâm vào ô tô, cháu sai hoàn toàn, sợ ra luật pháp nó không chịu!
Ông cậu họ của Biền từng có thâm niên 25 năm chạy xe công nông chở đá, gạt ngay.
- Mày đúng là ngu gia truyền cháu ạ! Tai nạn thì cứ xe to đền xe nhỏ, ô tô đền xe máy, xe máy đền xe đạp, xe đạp đền thằng… đi bộ, đéo có luật pháp nào ở đây cả. Nên lâu nay ra đường, kể cả đi họp chi bộ tao cũng đi bộ cho lành. Mày nên nhớ, ô tô mà đâm xe máy hạy đâm thằng đi bộ thì đích thị thằng ô tô không làm chủ tốc độ, hoặc mất lái, chứ chưa ai nói thằng đi bộ…không làm chủ tốc độ bao giờ cả. Mà mày húp cháo gà thì húp chậm chậm thôi, nhất là khi nào bọn ô tô đến thăm, đừng có cầm cả bát húp roàn roạt như thằng chết đói như thế, nó lại nghĩ mày khỏe rồi.
Sau khi họp gia đình chớp nhoáng ở bệnh viện xong, trưởng hộ chốt lại sẽ bắt thằng ô tô đền 50 triệu. Nó mà kỳ kèo xin xỏ thì đuổi mẹ về. Gì chứ tai nạn mà không thỏa thuận được thì xe ô tô còn nằm bãi mút mùa, thi thoảng dọa gửi cho cái đơn lên tòa có mà xanh mặt ra ngay. Mọi người nghe xong vỗ tay rôm rốp, nói đúng là trưởng họ có khác, tính toán hợp tình hợp lý thật đó.
Một tháng trôi qua, từ thủ đô về, sau khi ăn hết 28 con gà hầm, 69 trứng vịt lộn, 17 cặp bồ câu loại mới ra ràng, và đi thăm thú khắp nơi, Biền như thay da đổi thịt hoàn toàn. Ai gặp cũng tưởng mới đi xuất khẩu lao động ở Nga về.
Hôm nay liên hoan mừng ngày Biền xuất viện. Gia đình chủ xe ô tô mang đến 50 triệu gọi là hỗ trợ, thực ra là để Biền viết cho cái giấy thỏa thuận không khiếu kiện. Cầm tiền trong tay, Biền tuyên bố đóng ngay 10 triệu cho ông bác để xây nhà thờ họ, 5 triệu để bố Biền chữa bệnh thoát vị đĩa đệm, 5 triệu nữa cho mẹ Biền mua thuốc điều trị cao huyết áp, còn lại 30 triệu sẽ mua cái xe máy được được để Biền chuyển đổi nghề nghiệp từ phụ hồ sang xe ôm và đưa cho vợ một ít gọi là phòng khi ốm đau.
Thật ra chi phí chữa trị Biền khai hết có 30 triệu thôi, nhưng nốt mưa đái dầm, Biền bảo cái xe máy cũ tuy là xe Tàu nhưng đã thay… toàn đồ Thái nên giá trị phải 25 triệu. Chủ xe ô tô lạy lục mãi, gia đình Biền mới bớt cho 5 triệu thành ra vụ này nhà Biền thu về được có 50 triệu tròn. Bố Biền cầm chén rượu, xúc động thở dài rất hào sảng nói với chủ xe ô tô
- Tai nạn không ai mong muốn cả, thôi thì của đi thay người anh ạ! Uống đi anh, uống mừng tai qua nạn khỏi, chớ nói thật thằng Biền nhà tôi nó cũng sắp bảo vệ luận án tiến sỹ chuyên ngành xây dựng đó, giờ quá hạn mất rồi, thôi thì đành để nó chạy xe ôm cũng được. Đen thì chịu chớ biết sao giờ!
Mọi người nâng ly chúc tụng rất khí thế. Biền vui nên uống hẳn nửa chai rượu gạo, y vừa uống vừa pha trò như vừa trúng giải xổ số đặc biệt. Tan cuộc, mọi đứng dậy bắt tay chào nhau rối rít , ai cũng ngậm cái tăm tre trên môi như những người chiến thắng trở về.
Chiều tối hôm đó, bố Biền nhận được cuộc gọi từ ai đó báo tin, trên đường đi mua xe máy trở về, Biền đâm trúng một bà già đi bộ thể dục. Nghe nói nạn nhân đi bộ bị chảy máu tai và đang rất nguy kịch.
Sưu tầm
Truyện ngắn
Tin từ quần chúng nhân dân cho biết. Vào lúc 22 giờ đêm qua, tại đường nội thị, thành phố Uông bí đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Vào thời điểm đó, một người điều khiển xe máy nhãn hiệu Water đã đâm vào phía sau xe ô tô 5 chỗ đang sang đường. Hậu quả xe ô tô bị móp nhẹ, người điều khiển xe máy bị thương nặng, sau đó đã được chuyển đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Ấy là vụ tai nạn của Biền. Sự tình như sau.
Đêm qua đứa út đau bụng, vợ Biền nhăn nhó sai Biền ra hiệu thuốc mua mấy viên becberin. Thuốc trị bách bệnh của con nhà Biền quanh năm chỉ gồm hai thứ, đó là xuyên tâm liên và becberin. Biền định dắt xe ra nhưng sực nhớ túi không còn đồng nào, bèn bẻ ngón tay nói với vợ.
- Mẹ mày đưa 10 nghìn đây.
Vợ Biền đang dỗ con bé, quay mặt lên nhìn chằm chằm vào chồng, đay nghiến. Trời ạ! Con đau bụng bố cũng không có nổi mười nghìn mua thuốc thì sống làm gì nữa! Sống để làm gì nữa!
Nghe tiếng rên rỉ, bố Biền từ nhà trong chạy ra bực bội hỏi.
- Tao tuy già rồi nhưng vẫn còn sống sờ sờ ra đây, đứa nào vừa rủa tao chết đi đấy? Đứa nào?
Vợ Biền tức lắm, nhưng thị vẫn cố hạ giọng, mát mẻ.
- Nào có ai bảo ông chết đi đâu! Đây đang nói cái đứa mà con ốm không có nổi mười nghìn bạc lẻ mua thuốc cho nó. Loại vô tích sự ấy ấy ông bảo có nên chết đi cho vợ con bớt khổ không?
Mẹ Biền đang bỏm bẻm nhai trầu, nghe thấy thế liền nhổ toẹt bãi nước trầu xuống sân, đoạn thủng thẳng.
- Tao đã nói rồi, kiếm cái nghề khác mà làm ăn. Phụ hồ thì ráo mồ hôi là hết tiền, rồi thì vợ chồng cãi nhau như chó với mèo suốt ngày người ta khinh cho. Biền ơi, mày đã thấy nhục nhã chưa con ơi!
Cụ bà vừa rên rỉ vừa vỗ tay bèn bẹt vào ngực như để phụ họa cho sự ức chế thêm phần sâu sắc và sinh động. Bố Biền ho 3 cái, thở dài đánh thượt, đoạn an ủi vợ.
- Thôi bà ạ. Loại óc chó như nó đừng nói nữa mà phí lời. Biền, tao mà như mày tao chết rấp cho rồi!
Biền đứng dúm dó trước sân chịu trận. Chợt y vùng lên. Chụp lấy con Water tàu, vùng vằng đạp liền 38 cái, khói đen phụt ra như đốt lò, y phóng xe ra đường trong nỗi nhục nhã và hậm hực của một thằng chồng vô tích sự và lép vế trong nhà. Đã thế y sẽ bỏ đi qua đêm nay luôn, cho “chúng nó” lo lắng và ân hận vì đã tỏ ra rẻ rúng mình. Nhưng đi đâu? Thì cứ lòng vòng cái đã, bao giờ hết xăng hẵng hay. Đi đâu cũng được, miễn không phải thấy khuôn mặt cau có của con vợ láo toét và lắm điều kia. Cả ông bà già y nữa, từ lâu vốn vẫn coi y như thứ bỏ đi. Càng nghĩ y càng hận. Y hận mình tài hèn sức mọn, hận vợ, hận ông bà già và giận lây cả hai đứa con – bọn chúng suốt ngày chỉ biết ngoạc mồm ra khóc, đòi ăn và làm khổ y.
Y cho xe chạy qua cầu. Cây cầu bắc qua sông Uông .Gió thổi liu hiu qua mặt rất mát. Gió mát quá khiến y khẽ rùng mình. Y nhớ những lần đứng bên thành cầu chờ người yêu, nhìn xuống dòng sông chỉ thấy một màu tối đen như mực. Bạn gái y có lần bảo nếu không đến được với nhau em sẽ nhảy xuống đây (rồi dừng lại hỏi y), nếu thế, anh có dám nhảy theo em không? Y bảo có, ở đời này chỉ tình yêu là quan trọng nhất, các thứ khác có hay không, không quan trọng.
Nghĩ lại chuyện cũ, lòng y chợt chùng xuống, những ý nghĩ mơ hồ không ngừng nhảy nhót trong đầu y. Thì bỗng nhiên “rầm…mmm”. Y thấy tối tăm mặt mũi. Phải mất mấy giây sau, định thần trở lại, y mới biết mình vừa đâm vào đít một chiếc ô tô con – đang chuẩn bị sang đường. Ngay sau đó là những tiếng kêu thất thanh, những bước chân huỳnh huỵch chạy tới. Ai đó hét lên “Thôi… xong rồi!” Y bị phần đầu xe máy đè lên chân, đầu đập nhẹ vào thanh cản gió phía sau đuôi ô tô, có vẻ chỉ ê ẩm đau đôi chỗ vì lúc đó y chạy rất chậm. Đợi bình tĩnh trở lại, y hé mắt nhìn lên thì hoảng hồn khi thấy đèn xe ô tô vỡ toang, một bên đít bị móp, chỗ móp to bằng cái nồi cơm điện. Nhìn vết va chạm xong, sợ quá y gục đầu xuống xỉu luôn tại trận.
10 phút trôi qua, ai đó mò được điện thoại trong túi quần y. Nghe tiếng lao xao “Gọi ngay cho gia đình nó”, “Đề nghị giữ nguyên hiện trường để công an làm việc”, “Mau mau, ai gọi xe cấp cứu đi, gọi nhanh đi”. Lúc đó y vừa kịp tỉnh lại. He hé mắt nhìn trộm vết lõm ở đít xe ô tô, xong y len lén thở hắt ra liên tục. Bỏ mẹ rồi! Chỗ đấy với cái đèn nhẹ cũng mười mấy, hai mươi triệu. Cả đời đi xe máy Tàu, không biết giá phụ tùng ô tô nhưng y biết cứ đụng vào ô tô là tiền chục triệu trở lên. Nghĩ đến đây y lại muốn nằm luôn tại chỗ cho rồi, vì đằng nào cũng chết.
Mấy phút sau có tiếng ai đó nói nhỏ bên tai y.
- Bố đây. Tình hình ra sao? Nặng lắm không?
Hóa ra nhà y đã có mặt đông đủ. Y bấm nhẹ vào tay ông cụ, thì thào nói.
- Không sao đâu, chỉ bị xước chút đầu gối.
- Ờ, nhưng cứ ngất đi, ngất cho bố!
Nói đoạn bố y quay ra gào khóc thảm thiết.
- Trời ơi! Ai giết con tôi rồi? Đứa nào giết con tao? Con ơi là con ơi ơi ơi….!!!
Vừa dứt lời thì một đôi trai gái ăn mặc lịch sự, nước hoa thơm phức bước lại gần. Người đàn ông khúm núm trình bày.
- Dạ! Sự việc không mong muốn, con nhà bác lại đâm vào xe cháu nên có gì bác bình tĩnh để cháu gọi xe cấp cứu.
Chỉ đợi có thế, bố Biền nhảy dựng lên, nắm chặt cổ áo người đàn ông.
- Mày… mày… đâm vào con tao còn già mồm hả? Quân giết người.
- Dạ, cháu kiểm tra qua rồi, cậu ấy có vẻ không sao nên bác cứ bình tĩnh!
Bố Biền đẩy người đàn ông ngã dúi dụi, đoạn ghé tai nói nhỏ vào tai vợ.
- Bà nhổ vào mặt thằng Biền bãi nước trầu nhanh lên!
Mẹ Biền run rẩy hỏi.
- Điên à? Sao lại nhổ nước trầu vào mặt nó?
Bố Biền xì xào, xì xào. Mẹ Biền nghe xong gật gật, đoạn tiến lại gần y nhổ một bãi nước trầu đỏ thắm lên mặt Biền. Y lấy tay vuốt mặt thì ông cụ gằn giọng bảo.
- Để yên đó cho tao. Mà cái bà này ngu thế, nhổ vào tai nó không nhổ!
Chợt bố Biền hét lên.
- Con tôi chết mất rồi! Chúng mày lại đây xem con tao chảy máu trong đây này! Trời ơi, con ơi là Biền ơi! Bố đã dặn rồi, còn mấy ngày nữa bảo vệ luận án tiến sỹ thì cứ nằm nhà cho khỏe, ra đường làm gì để ra nông nỗi này hả con ơi!
Vợ Biền rẽ đám đông chạy đến ôm chồng vào lòng rồi bật khóc nức nở.
- Anh ơi anh ơi! Chảy máu tai là xuất huyết não rồi, tỉnh lại đi anh ơi huhu!!!
Mẹ Biền thấy con dâu khóc to quá, sợ ảnh hưởng đến tính mạng con trai liền níu tay thị thì thầm.
“Nước trầu tao vừa nhổ đấy. Mà này, nhìn bọn đi ô tô sang trọng lắm, tao đứng gần mùi nước hoa thơm điếc hết cả mũi, khóc to hơn nữa đi, thảm thiết vào nghe chưa!”
Để tăng thêm phần bi thương, bố Biền lập tức lăn đùng ra, ngã cái rầm ngay cạnh chỗ con trai đang nằm, tay bắt chuồn chuồn như một bệnh nhân động kinh chính hiệu. Khung cảnh trở nên náo loạn và kịch tính thêm bội phần.
Mười lăm phút sau xe cứu thương cuối cùng cũng tiếp cận được hiện trường. Các bác sỹ nhanh chóng khiêng hai nạn nhân đáng thương lên xe rồi mở còi phóng đi như tên bắn.
Ở bệnh viện, sau khi thăm khám và chụp chiếu, bác sỹ kết luận Biền không bị ảnh hưởng đến não, các bộ phận khác hoàn toàn bình thường, nhưng bệnh nhân hay đòi nôn mửa nên tạm thời để yên theo dõi. Bố Biền sau khi được bôi dầu gió Phật Linh đã tỉnh dậy. Vừa tỉnh lại, ngó kết luận khám bệnh của con trai, cụ lập tức nằm vật xuống. Biền đỡ dậy, bảo con không sao mà. Bố Biền ho 3 cái nói “Mày làm bố thất vọng quá! Sao lại không bị gì thế này hả con?”. Vợ Biền được ông chú tư vấn, bèn chỉ vào dòng chữ đẹp như thư pháp Ả rập của bác sỹ, bảo.
- Không sao, nhưng hay là hay cái câu “để yên theo dõi” đây này. Theo dõi nghĩa là não có thể bị ảnh hưởng bất cứ lúc nào. Em dặn này, lúc bọn người nhà thằng đi ô tô đến thăm, anh cứ nôn mửa thật lực cho em nhờ!
Mẹ Biền ve vẩy quạt giấy, liếc tấm phim chụp CT rồi buồn bã nói.
- Phí cả công nhổ nước trầu của tao. Nhưng ta thống nhất đó vẫn là máu tai nhé. Chảy máu tai thì không vừa đâu, vụ này không bắt vạ được chúng nó dăm chục triệu thì đừng nên bị tai nạn ,ở đâu đừng gọi tôi ra nữa nhé.
Chú của Biền, vốn công tác trong lĩnh vực vận tải lâu năm, nhiều kinh nghiệm trong các lần xử lý đền bù tai nạn giao thông nên kịp thời chỉ đạo.
- Ta cứ cho thằng Biền nằm ở đây đã, khoan hãy đưa về. Nếu cần thiết vài hôm nữa thuê xe chở thẳng ra Việt Đức Hà Nội. Gì chứ bệnh viện TW vẫn đáng tin cậy hơn. À nhân dịp cháu bị tai nạn, anh chị đưa nhau ra thủ đô chăm nom nó với lại thăm thú lăng Bác với lại hồ Gươm cái luôn. Ta cứ thuê hẳn khách sạn Fortuna mà ở cho tiện bề chăm sóc, hết bao nhiêu… thằng ô tô chịu, lo gì.
Biền đang húp cháo gà, lí nhí bảo.
- Nhưng mà cháu đâm vào ô tô, cháu sai hoàn toàn, sợ ra luật pháp nó không chịu!
Ông cậu họ của Biền từng có thâm niên 25 năm chạy xe công nông chở đá, gạt ngay.
- Mày đúng là ngu gia truyền cháu ạ! Tai nạn thì cứ xe to đền xe nhỏ, ô tô đền xe máy, xe máy đền xe đạp, xe đạp đền thằng… đi bộ, đéo có luật pháp nào ở đây cả. Nên lâu nay ra đường, kể cả đi họp chi bộ tao cũng đi bộ cho lành. Mày nên nhớ, ô tô mà đâm xe máy hạy đâm thằng đi bộ thì đích thị thằng ô tô không làm chủ tốc độ, hoặc mất lái, chứ chưa ai nói thằng đi bộ…không làm chủ tốc độ bao giờ cả. Mà mày húp cháo gà thì húp chậm chậm thôi, nhất là khi nào bọn ô tô đến thăm, đừng có cầm cả bát húp roàn roạt như thằng chết đói như thế, nó lại nghĩ mày khỏe rồi.
Sau khi họp gia đình chớp nhoáng ở bệnh viện xong, trưởng hộ chốt lại sẽ bắt thằng ô tô đền 50 triệu. Nó mà kỳ kèo xin xỏ thì đuổi mẹ về. Gì chứ tai nạn mà không thỏa thuận được thì xe ô tô còn nằm bãi mút mùa, thi thoảng dọa gửi cho cái đơn lên tòa có mà xanh mặt ra ngay. Mọi người nghe xong vỗ tay rôm rốp, nói đúng là trưởng họ có khác, tính toán hợp tình hợp lý thật đó.
Một tháng trôi qua, từ thủ đô về, sau khi ăn hết 28 con gà hầm, 69 trứng vịt lộn, 17 cặp bồ câu loại mới ra ràng, và đi thăm thú khắp nơi, Biền như thay da đổi thịt hoàn toàn. Ai gặp cũng tưởng mới đi xuất khẩu lao động ở Nga về.
Hôm nay liên hoan mừng ngày Biền xuất viện. Gia đình chủ xe ô tô mang đến 50 triệu gọi là hỗ trợ, thực ra là để Biền viết cho cái giấy thỏa thuận không khiếu kiện. Cầm tiền trong tay, Biền tuyên bố đóng ngay 10 triệu cho ông bác để xây nhà thờ họ, 5 triệu để bố Biền chữa bệnh thoát vị đĩa đệm, 5 triệu nữa cho mẹ Biền mua thuốc điều trị cao huyết áp, còn lại 30 triệu sẽ mua cái xe máy được được để Biền chuyển đổi nghề nghiệp từ phụ hồ sang xe ôm và đưa cho vợ một ít gọi là phòng khi ốm đau.
Thật ra chi phí chữa trị Biền khai hết có 30 triệu thôi, nhưng nốt mưa đái dầm, Biền bảo cái xe máy cũ tuy là xe Tàu nhưng đã thay… toàn đồ Thái nên giá trị phải 25 triệu. Chủ xe ô tô lạy lục mãi, gia đình Biền mới bớt cho 5 triệu thành ra vụ này nhà Biền thu về được có 50 triệu tròn. Bố Biền cầm chén rượu, xúc động thở dài rất hào sảng nói với chủ xe ô tô
- Tai nạn không ai mong muốn cả, thôi thì của đi thay người anh ạ! Uống đi anh, uống mừng tai qua nạn khỏi, chớ nói thật thằng Biền nhà tôi nó cũng sắp bảo vệ luận án tiến sỹ chuyên ngành xây dựng đó, giờ quá hạn mất rồi, thôi thì đành để nó chạy xe ôm cũng được. Đen thì chịu chớ biết sao giờ!
Mọi người nâng ly chúc tụng rất khí thế. Biền vui nên uống hẳn nửa chai rượu gạo, y vừa uống vừa pha trò như vừa trúng giải xổ số đặc biệt. Tan cuộc, mọi đứng dậy bắt tay chào nhau rối rít , ai cũng ngậm cái tăm tre trên môi như những người chiến thắng trở về.
Chiều tối hôm đó, bố Biền nhận được cuộc gọi từ ai đó báo tin, trên đường đi mua xe máy trở về, Biền đâm trúng một bà già đi bộ thể dục. Nghe nói nạn nhân đi bộ bị chảy máu tai và đang rất nguy kịch.
Sưu tầm
Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017
CHÚ TÔI CŨNG KHÓC
Chú tôi là một người đàn ông lạnh lùng và giỏi che giấu cảm xúc. Sống cùng chú tôi hơn nửa đời người rồi mà cô tôi mới chỉ chứng kiến đúng hai lần chú khóc.
Lần thứ nhất, là trường hợp như người đời vẫn nói: đàn ông chỉ khóc khi thái hành. Hôm ấy, thấy chú đang thái hành thì dừng lại, nước mắt rơm rớm, cô mới hỏi: “Cay mắt quá hả anh?”. Chú lắc đầu, giơ ngón út đang chảy máu ròng ròng lên bảo: “Không! Anh cắt vào tay”.
Ngày cưới tức là ngày cô dâu lên xe hoa về nhà chồng, nhưng với chú tôi thì nó là ngày chú tôi lên xe hoa về nhà vợ, vì chú ở rể. Cô tôi có một cô em gái xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, cởi mở, đang tuổi cập kê và kinh nguyệt rất đều. Ấy thế mà chú tôi về ở rể được mấy bữa thì cô em vợ đã có dấu hiệu chậm kinh. Chú lo sốt vó, mong kinh em vợ hệt như vua Đường mong bốn thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh từ Tây Trúc trở về. Rồi khi thấy kinh về, chú mừng như chị Dậu bán được chó. Đó là lần thứ hai chú khóc - khóc không phải vì thái hành, mà là vì thấy “hành”.
Một bữa, chú vừa leo lên lưng ngựa thì bị cơn gió độc thổi tới – y học gọi là “Thượng mã phong”, tức là lên ngựa trúng gió - chú gục luôn xuống bất tỉnh. Kể từ hôm đó, toàn thân chú không cử động được, chú nằm liệt giường (và chắc là cả liệt dương luôn, vì toàn thân không cử động được thì không có lý gì cái đó lại cử động được). Nhìn chú bất động, cứng đơ như tượng, cô tôi không tin rằng sẽ có lần thứ ba trong đời được thấy chú khóc!
Thế rồi sáng hôm qua, cô tôi cầm tay thằng con trai dắt vào bên giường của chú. Hai mẹ con cô quỳ xuống, giọng cô nghẹn ngào: “Anh ơi! Thằng con của chúng ta, cái thằng mà anh hay chửi là ngu như lợn, dốt như bò, lười học, lười làm, ham chơi, ham ngủ ấy, nó vừa đỗ sư phạm rồi! Nó sẽ là giáo viên, sẽ dạy kiến thức, sẽ truyền đạt kỹ năng sống, sẽ chắp cánh ước mơ cho các em học sinh thân yêu – những người sẽ giúp nước nhà sánh vai với các cường quốc năm châu đấy anh ơi!”. Vừa nói, cô tôi vừa sụt sùi sờ lên những vết sẹo nham nhở, dọc ngang hằn trên mặt, trên cổ, trên vai, trên lưng con mình – những vết sẹo là những vết tích của những trận đòn mà chú tôi – hồi chưa liệt dương – vẫn thường điên cuồng trút lên đứa con trai của chú mỗi lần nó cạy tủ trộm tiền đi chơi gái, hay mang xe máy đi cắm lấy tiền chơi game online, hoặc ăn chịu thịt chó, đánh chịu lô đề, bóp vú gái làng, khiến người ta phải tới tận nhà tìm gặp cô chú mà chửi, mà đòi…
Nghe cô nói thế, gương mặt chú vẫn bất động, nhưng đầu ngón tay út hơi khẽ cựa quậy, như thể muốn gọi cô lại gần. Cô tôi hiểu ý nhào tới, áp sát tai vào miệng chú tôi, cố lắng nghe và phán đoán xem chú muốn nói gì. Rồi cô quay ra, bảo thằng con trai:
- Bố hỏi con thi được bao nhiêu điểm?
- Dạ! Con được 9 điểm ạ!
Chú tôi lại thều thào gì đó, cô tôi lại áp sát tai nghe, rồi lại quay ra, bảo thằng con trai:
- Bố hỏi hai môn còn lại thì sao?
- Dạ! 9 điểm đó là tổng cả 3 môn rồi đấy ạ!
Thằng con vừa dứt câu thì toàn thân chú tôi, dù đang bị liệt, vẫn rung lên bần bật, rồi từ hai khóe mắt chú, những giọt lệ cứ thế ứa ra nhèm nhẹp. Chú tôi đã khóc rồi! Khóc lần thứ ba trong đời!
Có người bảo chú khóc vì hạnh phúc khi thấy con mình đỗ đạt, nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi đánh giá những giọt nước mắt của chú ở một tầm cao hơn, vĩ mô và quảng đại hơn: có thể, chú đang nghĩ tới những đứa trẻ mà trong tương lai sẽ gọi thằng con chú bằng thầy, được con chú dạy kiến thức, truyền kỹ năng, để trở thành những con người giúp cho nước nhà sánh vai với các cường quốc năm châu!?
Sưu tầm.
Chú tôi là một người đàn ông lạnh lùng và giỏi che giấu cảm xúc. Sống cùng chú tôi hơn nửa đời người rồi mà cô tôi mới chỉ chứng kiến đúng hai lần chú khóc.
Lần thứ nhất, là trường hợp như người đời vẫn nói: đàn ông chỉ khóc khi thái hành. Hôm ấy, thấy chú đang thái hành thì dừng lại, nước mắt rơm rớm, cô mới hỏi: “Cay mắt quá hả anh?”. Chú lắc đầu, giơ ngón út đang chảy máu ròng ròng lên bảo: “Không! Anh cắt vào tay”.
Ngày cưới tức là ngày cô dâu lên xe hoa về nhà chồng, nhưng với chú tôi thì nó là ngày chú tôi lên xe hoa về nhà vợ, vì chú ở rể. Cô tôi có một cô em gái xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, cởi mở, đang tuổi cập kê và kinh nguyệt rất đều. Ấy thế mà chú tôi về ở rể được mấy bữa thì cô em vợ đã có dấu hiệu chậm kinh. Chú lo sốt vó, mong kinh em vợ hệt như vua Đường mong bốn thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh từ Tây Trúc trở về. Rồi khi thấy kinh về, chú mừng như chị Dậu bán được chó. Đó là lần thứ hai chú khóc - khóc không phải vì thái hành, mà là vì thấy “hành”.
Một bữa, chú vừa leo lên lưng ngựa thì bị cơn gió độc thổi tới – y học gọi là “Thượng mã phong”, tức là lên ngựa trúng gió - chú gục luôn xuống bất tỉnh. Kể từ hôm đó, toàn thân chú không cử động được, chú nằm liệt giường (và chắc là cả liệt dương luôn, vì toàn thân không cử động được thì không có lý gì cái đó lại cử động được). Nhìn chú bất động, cứng đơ như tượng, cô tôi không tin rằng sẽ có lần thứ ba trong đời được thấy chú khóc!
Thế rồi sáng hôm qua, cô tôi cầm tay thằng con trai dắt vào bên giường của chú. Hai mẹ con cô quỳ xuống, giọng cô nghẹn ngào: “Anh ơi! Thằng con của chúng ta, cái thằng mà anh hay chửi là ngu như lợn, dốt như bò, lười học, lười làm, ham chơi, ham ngủ ấy, nó vừa đỗ sư phạm rồi! Nó sẽ là giáo viên, sẽ dạy kiến thức, sẽ truyền đạt kỹ năng sống, sẽ chắp cánh ước mơ cho các em học sinh thân yêu – những người sẽ giúp nước nhà sánh vai với các cường quốc năm châu đấy anh ơi!”. Vừa nói, cô tôi vừa sụt sùi sờ lên những vết sẹo nham nhở, dọc ngang hằn trên mặt, trên cổ, trên vai, trên lưng con mình – những vết sẹo là những vết tích của những trận đòn mà chú tôi – hồi chưa liệt dương – vẫn thường điên cuồng trút lên đứa con trai của chú mỗi lần nó cạy tủ trộm tiền đi chơi gái, hay mang xe máy đi cắm lấy tiền chơi game online, hoặc ăn chịu thịt chó, đánh chịu lô đề, bóp vú gái làng, khiến người ta phải tới tận nhà tìm gặp cô chú mà chửi, mà đòi…
Nghe cô nói thế, gương mặt chú vẫn bất động, nhưng đầu ngón tay út hơi khẽ cựa quậy, như thể muốn gọi cô lại gần. Cô tôi hiểu ý nhào tới, áp sát tai vào miệng chú tôi, cố lắng nghe và phán đoán xem chú muốn nói gì. Rồi cô quay ra, bảo thằng con trai:
- Bố hỏi con thi được bao nhiêu điểm?
- Dạ! Con được 9 điểm ạ!
Chú tôi lại thều thào gì đó, cô tôi lại áp sát tai nghe, rồi lại quay ra, bảo thằng con trai:
- Bố hỏi hai môn còn lại thì sao?
- Dạ! 9 điểm đó là tổng cả 3 môn rồi đấy ạ!
Thằng con vừa dứt câu thì toàn thân chú tôi, dù đang bị liệt, vẫn rung lên bần bật, rồi từ hai khóe mắt chú, những giọt lệ cứ thế ứa ra nhèm nhẹp. Chú tôi đã khóc rồi! Khóc lần thứ ba trong đời!
Có người bảo chú khóc vì hạnh phúc khi thấy con mình đỗ đạt, nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi đánh giá những giọt nước mắt của chú ở một tầm cao hơn, vĩ mô và quảng đại hơn: có thể, chú đang nghĩ tới những đứa trẻ mà trong tương lai sẽ gọi thằng con chú bằng thầy, được con chú dạy kiến thức, truyền kỹ năng, để trở thành những con người giúp cho nước nhà sánh vai với các cường quốc năm châu!?
Sưu tầm.
Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017
Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017
CHÚT NẮNG
CHÚT NẮNG
Ta còn chút nắng hoàng hôn
Đừng làm chao lệch dại khôn hỡi người
Nắng thì cũng đã muộn rồi
Mà sao nỡ nhạt đường đời trút mưa
Đâu còn hồng ngọt canh chua
Còn vương chút nắng cuối mùa dại khôn
Chắt chiu từng hạt bán buôn
Đỏ đen con tạo phận buồn lao xao
Thương thân phận gái má đào
Còn mong nồng đượm ngọt ngào người ơi
Đừng làm cả gió mây trôi
Cho nhau chút nắng cuối đời hoàng hôn.
Dương Văn Cường
Ta còn chút nắng hoàng hôn
Đừng làm chao lệch dại khôn hỡi người
Nắng thì cũng đã muộn rồi
Mà sao nỡ nhạt đường đời trút mưa
Đâu còn hồng ngọt canh chua
Còn vương chút nắng cuối mùa dại khôn
Chắt chiu từng hạt bán buôn
Đỏ đen con tạo phận buồn lao xao
Thương thân phận gái má đào
Còn mong nồng đượm ngọt ngào người ơi
Đừng làm cả gió mây trôi
Cho nhau chút nắng cuối đời hoàng hôn.
Dương Văn Cường
CÔ TIÊN
CÔ TIÊN
( tặng các nữ y, bác sĩ trung tâm y tế Uông bí)
_______________________
Chúc mừng ngày tết ngành y
Một đời vất vả sống vì bệnh nhân
Thuốc thang chăm sóc chuyên cần
Trực đêm khuya sớm gian truân đường đời
Lương tâm thầy thuốc tuyệt vời
Bàn tay vẫy gọi nụ cười bệnh nhân
Yêu thương hơn cả người thân
Bao nhiêu bệnh tật tan dần em ơi
Chẳng phải thần thánh xa xôi
Trung tâm uông bí đấy thôi em à
Nhân viên giám đốc một nhà
Thiên thần áo trắng…em là cô Tiên!
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí:27/2/2017
( tặng các nữ y, bác sĩ trung tâm y tế Uông bí)
_______________________
Chúc mừng ngày tết ngành y
Một đời vất vả sống vì bệnh nhân
Thuốc thang chăm sóc chuyên cần
Trực đêm khuya sớm gian truân đường đời
Lương tâm thầy thuốc tuyệt vời
Bàn tay vẫy gọi nụ cười bệnh nhân
Yêu thương hơn cả người thân
Bao nhiêu bệnh tật tan dần em ơi
Chẳng phải thần thánh xa xôi
Trung tâm uông bí đấy thôi em à
Nhân viên giám đốc một nhà
Thiên thần áo trắng…em là cô Tiên!
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí:27/2/2017
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)