MẮT EM
Nợ tiền thì trả hết ngay
Nợ tình càng trả càng say đắm tình
Đẹp sao cái nợ ta mình
Cứ luôn khăng khít như bình với hoa
Bình với hoa mặn mà sau trước
Ta với mình hẹn ước thành đôi
Sáng nay gió nhẹ mây trôi
Lúc qua đường nhỏ bồi hồi trong tim
Gặp ngay đôi mắt em nhìn
Đôi mắt hiền dịu đã in vào lòng
Mấy năm cách núi cách sông
Mà sao nỗi nhớ vẫn không nhạt mờ
Hôm nay bỗng thấy sững sờ
Trước đôi mắt lạ cứ ngờ mắt em
DƯƠNG VĂN CƯỜNG
Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014
ĐƯỜNG ĐỜI
ĐƯỜNG ĐỜI
Đường đời không thẳng nối đi
Muốn nhanh đến đích nhiều khi phải vòng
Không lo cách núi cách sông
Chỉ lo cách trở ở trong lòng người
DƯƠNG VĂN CƯỜNG
Đường đời không thẳng nối đi
Muốn nhanh đến đích nhiều khi phải vòng
Không lo cách núi cách sông
Chỉ lo cách trở ở trong lòng người
DƯƠNG VĂN CƯỜNG
VỀ PHƯƠNG NAM
VỀ PHƯƠNG NAM
Một câu hát đưa tôi về đất Phương Nam
Đàn vịt rúc mồi ngầu bến bãi
Xe cát biển lấp ao xây nhà mới
Con đường làng bê tông mát êm
Đầm nuôi cá mặn nồng tình em
Đường điện kéo về đến nơi hẻo xóm
Ai đang hát bài "Đất phương nam"
Nhớ bồi hồi một thuở Uông Bí ơi !
Lúa đa tình đã níu chân tôi
Nghe trạm xá trẻ chào đời bật khóc
Trường ngói mới em giảng bài sử học
Đất sa bồi sóng đất mãi xôn xao.
Chỉ cho tôi vùng hoang sú nơi nao ?
Ta nhớ mãi bài ca vỡ đất
Những bà mẹ anh hùng còn, mất
Đã tạc vào thế kỷ hai mươi
Chỉ cho tôi vùng đất vàng mười
Hạt thóc lép thải ra từ quạt điện
Hạt thóc mẩy mang hình ngọn nến
Toả sáng trời đượm ngát hương thơm
Giảng tiếp bài sử học nữa đi em
Cho thế hệ đời sau nhớ mãi
Đất Phương nam mười ngón tay con gái
Vẫn búp măng tôi không thể nào ngờ
Đứng bên sông ơi những hàng dừa
Lồng lộng trời xanh và quả ngọt
Ơi Vành Kiệu vui chi mê mãi hát
Khúc Hang Son anh dũng quê mình
thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG
Một câu hát đưa tôi về đất Phương Nam
Đàn vịt rúc mồi ngầu bến bãi
Xe cát biển lấp ao xây nhà mới
Con đường làng bê tông mát êm
Đầm nuôi cá mặn nồng tình em
Đường điện kéo về đến nơi hẻo xóm
Ai đang hát bài "Đất phương nam"
Nhớ bồi hồi một thuở Uông Bí ơi !
Lúa đa tình đã níu chân tôi
Nghe trạm xá trẻ chào đời bật khóc
Trường ngói mới em giảng bài sử học
Đất sa bồi sóng đất mãi xôn xao.
Chỉ cho tôi vùng hoang sú nơi nao ?
Ta nhớ mãi bài ca vỡ đất
Những bà mẹ anh hùng còn, mất
Đã tạc vào thế kỷ hai mươi
Chỉ cho tôi vùng đất vàng mười
Hạt thóc lép thải ra từ quạt điện
Hạt thóc mẩy mang hình ngọn nến
Toả sáng trời đượm ngát hương thơm
Giảng tiếp bài sử học nữa đi em
Cho thế hệ đời sau nhớ mãi
Đất Phương nam mười ngón tay con gái
Vẫn búp măng tôi không thể nào ngờ
Đứng bên sông ơi những hàng dừa
Lồng lộng trời xanh và quả ngọt
Ơi Vành Kiệu vui chi mê mãi hát
Khúc Hang Son anh dũng quê mình
thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)