ĐA ĐOAN
Tác giả: Dương Văn Cường
Ả lại mơ thấy mình vùng vẫy trong tay gã đồ tể. Phía sau gã, đứa đàn bà xòe xoẹt trong bộ áo ngủ hả hê nhìn bộ ngực căng tròn của ả xổ ra khỏi lớp áo mỏng. Ả cắn bừa vào đôi môi nhớp nháp của gã, nhận về một cái tát trời giáng.
Không cảm thấy đau đớn vì khóe miệng tứa máu, mà run rẩy vì căm phẫn uất hận, ánh mắt ả lúc đó chắc có lửa, con vợ thằng đồ tể cụp mi nhanh chóng lủi mất.
Co rúm lại vì đau, ả đã thành đàn bà. Mặc cho gã dày vò, ả nhắm nghiền đôi mắt, không một tiếng rên rỉ, trong đầu lởn vởn hình ảnh đứa dã tâm hả hê nhìn chồng hùng hục chiếm đoạt mình.
Khốn nạn đến mấy, chẳng ai lại nối giáo cho chồng làm cái việc thú tính với người đàn bà khác như vậy.
Ả choàng tỉnh. Vị mặn chát của máu và nước mắt còn đeo đuổi. Bao năm rồi ả không quên được...
..Từ sau buổi chiều đó, Đông mơ hồ cảm thấy ả thay đổi. Bỗng nhiên ả tìm đến giãn đám cưới mà hai người đang trông đợi từng ngày. Đông gặng hỏi tại sao nhưng ả chỉ rơi nước mắt không nói. Rồi Đông cũng hiểu ra khi cái tin ả chửa hoang lan đi khắp cả vùng.
Vợ chồng thằng đồ tể có cả nếp lẫn tẻ, con vợ lại dòng dõi quyền thế. Ả bất lực nhìn cái thai lớn lên từng ngày. Cha ả lầm lũi ngoài lều cá chẳng về nhà. Các cô chị dâu chề môi dè bỉu. Có lúc ả muốn chết mà chẳng được...
Nhưng điều khiến ả đau đớn hơn cả, là kẻ rắp tâm hãm hại ả không lâu sau đó đã theo Đông đến một phương trời mới. Có nằm mơ ả cũng không tưởng tượng nổi người đàn ông có học thức, có điều kiện kinh tế, thậm chí con nhà cơ bản, lại đang tâm phá hoại cái gia đình vốn đã chẳng ra sao của gã đồ tể.
Phong lợn cười như Chí Phèo lúc say rượu nhưng không buồn lâu. Vài tuần đã thấy gã mang về một đứa con gái phốp pháp, dạy hai đứa con gọi nó là mẹ. Ả chua chát nghĩ thầm :"Rặt những kẻ chẳng ra gì!"
Nhưng lòng ả chẳng nguôi đi được. Những giấc mơ vẫn về ám ảnh, hận thù len lỏi từng phút từng giây khi ả chạm đến những góc khuất chứa đầy ám ảnh.
Con gái ả sinh ra không được bố nó nhìn nhận, già hai năm sau thì cha ả mất, chỗ dựa duy nhất không còn. Suốt ngày hai bà chị dâu ra vào ngấm nguýt cạnh khóe, cực chẳng đã ả dọn ra chòi cá, bưng bít lại căn lều, mẹ con cư ngụ tạm. Ả với con bé lăn lóc ngoài đồng đầu hôm sớm mai. Trời phú cho nó khỏe mạnh phốp pháp như cha nó. Ả cũng được an ủi phần nào.
Nếu cuộc sống cứ vậy trôi đi, chắc cũng có ngày mẹ con thoát khỏi cảnh bần cùng.
Khổ nỗi ả lại quá đẹp, hai mươi ba tuổi như mới vỡ dáng, cặp chân dài và đôi vai thanh mảnh, chẳng giống một người đàn bà lam lũ. Đôi mắt ướt át, ánh nhìn lạ kì cuốn hút. Ả không quan sát ai lâu, thoáng qua cũng đủ để lại dấu ấn một nét buồn u uẩn.
"Đa đoan!" , những người già bảo thế.
Số phận thêm lần nữa cột chặt ả.
Vào một đêm mưa bão, căn chòi vốn phong phanh của mẹ con ả rung lên bần bật. Gió hắt qua những tấm gỗ bưng ràn rạt xé toạc lớp bạt mục. Mái tôn hứng những đợt mưa ào ào như muốn đổ sập xuống. Con bé ôm chặt mẹ sau mỗi tiếng sấm rền.
Ả hốt hoảng thấy cửa chòi bật mở, lao vào một cái bóng quen quen. Nó tách hai mẹ con ả khỏi nhau. Ả la hét gọi con, trong ánh chớp lóe lên chỉ thấy một đôi mắt man dại. Ả lại vùng vẫy như lần đầu, còn quyết liệt hơn vì tay vừa chạm đến đứa con gái nhỏ. Nhưng rồi ả chết lặng, vì phút chốc đã thấy nó khóc ré lên ở mãi dưới chân mình.
Ả đã nằm gọn dưới thân xác đồ sộ của thằng cha đồ tể, và lại hứng chịu những cái tát nảy lửa vào mặt vào tai khi cố gắng cưỡng lại cơn dục vọng của nó.
Ả khóc tức tưởi, ôm ghì lấy đứa con gái nhỏ, thân thể trần trụi của ả nhờn nhợt trong bóng đêm, đôi mắt ả lại rực lên ánh lửa. Thằng súc sinh đốn mạt đã rời khỏi tự lúc nào.
Bao nhiêu lần, ả ném tiền của Phong lợn ra cửa, đôi mắt trợn trừng giận dữ, hắn vẫn lì lợm ngấu nghiến ả bằng được. Những đêm sau, hắn vẫn đến, dẫn dụ thêm những bước chân lén lút. Ả chốt chặt cửa, tắt đèn, ngồi co ro trong bóng đêm.
Cánh cửa chẳng có tác dụng che chắn trước những con quỷ dâm dục. Ả chẳng thể bảo vệ nổi mình.
Ả thành gái bán hoa lúc con bé thứ hai còn chưa được hai tháng tuổi. Chính tại căn chòi, khi con chị 4 tuổi lăn ra ngủ, ả phải tiếp những gã đàn ông, nhận những đồng tiền nhơ nhớp một cách vô thức để nuôi sống mình và hai đứa trẻ.
Chẳng ai đặt câu hỏi tại sao và vì đâu, một đứa con gái thánh thiện như ả lại đổ đốn đến vậy.
Đôi mắt ả vẫn buồn thăm thẳm, cái dáng mong manh lầm lũi bước qua khu chợ. Ả không nhìn ai để tránh gặp phải những ánh mắt khinh khi soi mói.
Hai đứa trẻ lớn lên, ả lại không từ bỏ được cái nghề đã gắn ả với cái tên "con đĩ"
Ả bị đuổi khỏi lều cá, nơi đã biến mình thành gái bán hoa, nhưng rồi cũng xoay sở được căn nhà cấp 4 trong một ngõ nhỏ phố huyện. Ả quen trang điểm, hút thuốc như đàn ông. Hai đứa con gái đứa nào đôi mắt cũng giống mẹ. Ả chỉ duy nhất cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào mắt chúng.
Reng....reng...
Ả tắt máy. Chuông điện thoại lại đổ dồn. Ba lần bị bắt vào trại phục hồi nhân phẩm, ả vẫn quay lại con đường cũ. Nhưng lần này ả quyết tâm bỏ nghề vì nghĩ hai đứa con đã lớn, chúng cần phải có tương lai.
Ả tắt nguồn chiếc điện thoại ném ra xa.
Ả dành tám tháng ròng lên thành phố học làm đẹp, nhưng khi về xin việc ở các spa gần nhà, ở đâu cũng chỉ được một thời gian, các bà chủ lại tìm cách cho ả nghỉ việc.
Nhận thấy sự kỳ thị trong cách người ta nói chuyện với nhau, ả mệt mỏi nhưng vốn đã chai lỳ với những lời miệt thị, ả vẫn lầm lũi đi tìm việc.
- Phương à ?!
Ả bỗng giật thót vì tiếng gọi giật giọng sau lưng, ngay lúc đó không nhận ra người đó là ai, song nhìn có vẻ tươm tất, từng trải.
- Đúng Phương rồi, Phương khác quá!
Cô ta kéo tay ả vào quán nước ven đường, chẳng đợi ả nói gì đã hỏi dồn dập:
- Bạn thế nào? Công việc ổn không? Mấy đứa rồi?
Nhìn lướt qua gương mặt người đối diện lúc đó ả mới nhận ra Thủy cùng học cấp hai trường làng.
- Tôi hai đứa rồi, lớn 15 bé 12 tuổi.
- Thủy vừa ở Đà Nẵng về tháng trước, tình cờ nghe chuyện của Phương, mình đang định đi tìm thì gặp. Phương uống gì ?
- Gì cũng được !
Ả lơ đãng nhìn ra đường, bóng áo trắng giống con bé Nhàn vừa đạp xe qua.
- Cho hai cam vắt em ơi!
Thủy với gọi người phục vụ .
- Thôi, một đen đá đi ! Ả vội đính chính lại rồi rút gói thuốc lấy một điếu và châm lửa. Thủy khẽ lắc đầu.
- Bạn khác quá! Trưa nay mời mình về ăn trưa nhé!
Ả khẽ gật đầu. Phần vì câu hỏi khó khước từ, phần nữa ả cũng muốn biết dụng ý của cô bạn vốn chưa bao giờ thân thiết, hình như có gì đó hơi đường đột. Lâu lắm rồi không có bạn nên ả nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.
Trưa và cả tối đó Thủy ở lại với mẹ con ả. Ả đã không ngần ngại kể cho cô bạn nghe về cuộc đời mình. Có nhiều lúc giọng ả chùng xuống, ả hướng đôi mắt nhìn ra con phố heo may đầy lá rụng.
Câu chuyện của ả có lẽ đã được Thủy mang tới cho một người để rồi sau đó thành một cái kết cục cho chính cuộc đời của ả.
Hơn ba năm cộng tác với Thủy, ả đã có một spa đầy đủ tiện nghi cho riêng mình. Khéo tay và có hai cô con gái xinh đẹp phụ giúp, spa của ả đông khách, làm không hết việc.
Ngày cuối tháng bẩy mưa tầm tã, ả nhận được cuộc gọi, hẹn đến quán cà phê đầu phố.
Đã lâu rồi ả không nghe số lạ, nhất là những cuộc gọi có vẻ bí mật. Thật kì cục, có gì như thôi thúc, ả đi ra đi vào, cuối cùng rồ máy chiếc vespa lao đi trong màn mưa còn dày đặc.
Ả nhận ra Đông trong góc quán trông ra mặt hồ.
- Em khỏe không?
Ả không đáp, nhìn Đông bằng ánh mắt lạnh lùng. Có lẽ ả không còn giữ được chút cảm xúc nào, cái bắt tay cũng trở nên hờ hững.
Ả không hề biết được điều gì sẽ diễn ra sau đó.
Đông bây giờ đã là một viên chức cấp tỉnh, có sự nghiệp và có thể nói là có tất cả. Nhưng anh kể : Vợ anh là người đàn bà có tính ghen tuông bệnh hoạn. Cô ấy luôn là nỗi ám ảnh trong các mối quan hệ và công việc của anh...
Ả bật cười, nhận ra mình hơi vô duyên vì Đông đang rất nghiêm túc. Thực ra ả cứ định cất lời hỏi Đông tại sao lại chọn một người như vậy nhưng rồi lại thôi. Chắc phải có lý do nào đó Đông không muốn nói...
- Con đĩ !
"Con đĩ"- âm thanh tưởng như mơ hồ vang lên. Ả chưa kịp định thần đã nghe tiếng đổ vỡ cốc chén xoang xoảng.
Ả đứng phắt dậy, dang thẳng cánh tát vào mặt kẻ vừa lớn tiếng. Bàn tay ả bị giữ lại trong đôi tay người đàn bà to béo đang trong cơn điên loạn.
Áo váy bật cúc, tóc ả xổ ra, người đàn bà túm lấy giật lia lịa. Ả chỉ nghe loáng thoáng mụ riếc ráy mình là kẻ chuyên lợi dụng, quyến rũ chồng người khác, một con đĩ.
Bao nhiêu uất hận phút chốc như ngọn lửa bốc cao, ả dồn chút sinh lực cuối cùng đạp mạnh vào bụng kẻ đang vừa la hét vừa đánh mình tới tấp. Thoát ra khỏi, ả với mảnh cốc vỡ trên mặt ghế đâm liên tiếp vào mặt đứa đàn bà đang điên loạn.
Một tiếng rú thất thanh, cả nhà hàng nhốn nháo. Ả run lên bần bật không phải vì sợ hãi mà vì ả cũng đang bốc hỏa.
Chưa đầy 20 phút sau tay ả đã nằm gọn trong chiếc còng số 8. Vợ Đông được đưa đến viện cấp cứu trong tình trạng một mắt bị chọc thủng.
Những ngày sau đó trong trại giam, ả bình thản chờ đợi bản án 20 năm tù về tội "cố ý hành hung gây thương tích cho người khác".
Ả từ chối luật sư, không biện minh đính chính. Người ta chỉ thấy ả thỉnh thoảng cười nhạt thếch như ngày nào cách đấy 18năm Phong lợn đã cười. Ả một lần nữa biết rằng mình không thể tự cứu mình. Nhưng cái đau đớn nhất của ả là có lẽ suốt đời cái từ "con đĩ" sẽ đeo bám lấy mình.
Ả dân dấn nước mắt khi nghĩ đến hai đứa con gái đang tuổi lớn.
Phía sau song sắt, ả nhìn Thủy đang ủ rũ, nức nở vì thương bạn. Đến tận lúc này ả mới được biết mấy năm nay Đông đã âm thầm giúp đỡ ả. Và cái việc vợ Đông bí mật theo dõi nằm ngoài tầm kiểm soát của Đông. Có lẽ Đông cũng không thoát khỏi ân hận khi lần nữa vô tình xô ả đến đường cùng.
Trước khi ả trở lại phòng giam, Thủy gạt nước mắt nói với ả :
- Đừng lo cho hai đứa, mình sẽ chăm lo cho chúng. Mẹ con mình sẽ vào thăm Phương...
Ả gật đầu. Mối hận 18 năm gồng gánh ả đã trút bỏ được rồi, mà sao lòng ả không thanh thản được.
D V C