Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014



Hai ta cứ nằm úp thià mà nghe
Hoa đaị sân đền hùng rụng đấy
Một thời vua sai tán cọ xoè
Phe phẩy quạt vòm trời dâng ráng cháy
Bừng tỉnh dậy lòng bao áy láy
Em có giận không em thân yêu
Cái hôn mơ chắc anh nhớ em nhiều


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

NỢ NHAU

NỢ NHAU

Biết rằng duyên nợ tại trời
Mà sao lòng vẫn không nguôi nhớ người
Một lần sau cuối này thôi
Sợi tơ vương lỡ nên đời nợ nhau


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

EM GÁI QUẤT LÂM

EM GÁI QUẤT LÂM

Rất cần một chút bình yên
Ở trong đáy mắt dịu hiền của em
Rất cần một khoảng êm đềm
Gió sương trĩu lại cong mềm vành môi
Rất cần một chút yêu đời
Để em sống tiếp mà vơi u buồn
Rất cần một chút niềm thương
Để em vá víu chiếc xuồng tâm linh
Rồi mai qua một mái đình
Tìm trong đó một bóng hình từ tâm


Thơ: DƯƠNG VĂN CƯỜNG