Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

NHỚ CHA
Tha hương gần hết một đời
Cuối trời tôi vẫn là người chân quê
Nhớ thời chân đất nón mê
Cha tôi vất vả sớm khuya nhọc nhằn
Đất bùn nhuốm sạm bàn chân
Áo nâu bạc trắng bao lần nắng mưa
Nỗi niềm đau tận giấc mơ
Thời gian phủ lấp bây giờ vẫn đau
Con về tạ nấm đất nâu
Thoảng hương thiên cổ cõi sâu vọng về
Người đi bỏ lại làng quê
Ruộng vườn dang dở ngõ khuya vắng người
Vắng đi tiếng nói câu cười
Tháng năm ngày ấy bao người nhớ thương
Thương từ cây cỏ cọng rơm
Thấm trong bùn đất mùi thơm thật thà
Thương con cha chẳng nề hà
Còng lưng cày cuốc đồng xa ruộng gần
Một đời lam lũ tảo tần
Một đời nắng lửa gánh phần chúng con
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí 10/5/2015
ĐƯỜNG XƯA
Đường xưa in dấu cỏ may
Một thời xa vắng nơi này dấu yêu
Thanh thanh từa tưạ dáng kiều
Nồng nàn hơi thở liêu xiêu hồn người
Anh nhớ mãi cái miệng cười
Miệng xinh trắng bóng trăng rơi mắt nàng
Thời gian thấm thoắt thu sang
Giật mình bóng chiếc lá vàng vèo qua
Đường xưa tà áo thướt tha
Xanh non bình lục tím hoa xuôi dòng
Dù xa nhưng chớ cách lòng
Kiếp này không trọn tình nồng kiếp sau.
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí: 9/5/2015
YÊN TỬ
Yên tử choàng mây hướng biển đông
Đường lên dốc thẳm tới chùa đồng
Sương treo đỉnh núi tùng soi bóng
Nắng đậu sườn non hạc ngoảnh trông
Linh thiêng sông núi ngời phật pháp
Tạc giữa đất trời sáng miền đông
Tùng ,cúc,trúc ,mai soi chân lý
Yên tử chuông chùa sắc sắc không
Thơ:Dương văn Cường
Uông bí:8/5/2015
UỐNG TRÀ
Trăng hè in bóng chén trà
Tay ai mềm mại búp hoa da hồng
Trà em ngọt giọng ấm lòng
Vui này laị nhớ những ngày buồn xa

Tính ai hiền dịu nết na
Nắng mưa không quản cánh hoa nhạt màu
Nhà nghèo không biết taị đâu
Mắt nhìn trong mắt nỗi sầu chơi vơi
Áo cơm se sắt bao đời
Biết bao duyên nợ với người hôm nay
Chén trà ấm nóng cầm tay
Chạnh lòng vóc dáng hao gầy ngày xưa
Thơ Dương Văn Cường
Uông bí:7/5/2015
Đến rồi cái nắng chói chang
Cơn mưa rào đổ dập hàng rau xanh
Nồm nam cơn gío mát lành
Nghe trong sương sớm mong manh nắng chiều
Dập dờn cánh bướm phiêu diêu
Bâng khuâng dào dạt bao điều xa xưa
Cơm,canh, cà ,cá kho dưa
Tay mềm em sới rất vừa lòng anh
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí: 6/5/2015
HỌC SINH
Học sinh là học sinh ơi
Cái thời thơ ấu xa xôi dại khờ
Cái thơì đang tuổi mộng mơ
Tan trường chân bước nhở nhơ trên đường
Học sinh trông thật dễ thương
Về nhà đứng ngắm trước gương mỉm cười
Ửng hồng tươi rói làn môi
Áo căng lồng ngực chớm thời vào xuân
Học sinh cái tuổi trắng ngần
Nụ cười hé nở sắc xuân đến rồi
Ngọt ngào thơm đoá hoa tươi
Bâng khuâng nhớ mãi một thời học sinh.
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí:5/5/2015
ĐỜI
Đời người trôi đi nhanh thế
Sống nên tử tế mỗi ngày
Chứa chan bao tình thân ái
Mong sao hạnh phúc tràn đầy
Đời chớ có nên gian dối
Đừng tham, ăn mặn một thời
Để cho con cháu đau khổ
Nối nhau khát nước mấy đời
Làm quan đừng nên gây ác
Hãy nên sống thiện ở đời
Tài năng đem ra giúp nước
Nâng cao cuộc sống mọi người
Làm dân chữ tình chữ nghĩa
Thẳm sâu tận đáy lòng người
Cốt sao sống cho tử tế
Nghĩa tình có trước có sau
Cuối cùng cuộc đời vẫn thế
Tất cả rồi sẽ như nhau
Tan vào ba tấc đất sâu
Chẳng còn làm gì được nhau
Thơ Dương Văn Cường
Uông bí 4/5/2015

¸¸

BÁN CÁ
Hàng em có lúc bán dồn
Con to con nhỏ ế tồn đem phơi
Hở hang kệ mẹ nó đơì
Em đi bán cá diện chi quần hồng
Thơ Dương Văn Cường
Uông bí :3/5/2015

LẠC ĐƯỜNG

LẠC ĐƯỜNG
Nghỉ lễ thăm nhau cách dặm trường
Bởi lòng xao xuyến nặng tình thương
Mai này nếu có đi thăm bạn
Nhớ đón đưa nhau khỏi lạc đường
Thơ Dương Văn Cường
Phú thọ 2/5/2015