Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

BƯỚC CHÂN NGƯỜI LÍNH


Ta đi khắp bốn phương trời 
Hai mươi năm lẻ, cuộc đời gian truân 
Hôm nay nhân tiết, mùa xuân 
Một mình ngẫm lại chuyện gần chuyện xa 
Bao nhiêu kỷ niệm đã qua 
Buồn vui lẫn lộn, đâu mà dễ quên 
Hôm nay đất nước, bình yên 
Nhớ khi Tổ quốc, hai miền chia đôi 
Bắc-Nam không thể cắt rời 
Tuổi xuân tình nguyện, đến nơi diệt thù 
Mười bảy tuổi trốn thày u 
Xung phong đến chỗ, mịt mù xa xôi 
Con đi, đi tận chân trời 
Thày u ở lại, cuộc đời già nua 
E khi mưa hắt, gió lùa 
Nhà tranh siêu vẹo, biết nhờ cậy ai 
Hai em nhỏ dại ham chơi 
Hậu-Phương còn bé, ra người lớn đâu 
 
Đêm khuya thao thức đã lâu 
Học đòi cầm bút, đặt câu reo vần 
Trước thăm bè bạn xa gần 
Sau là để nhớ, mỗi lần giở ra 
Lòng riêng riêng những bồi hồi 
Con ghi trong tiếng, đạn rơi bom rền 
Hàm-Rồng đêm ấy khó quên 
Vừa đến bờ Bắc, bom rền đất rung 
Pháo sáng soi tỏ bờ sông 
Rõ từng ụ pháo, phòng không bên bờ 
Mấy thằng phản lực bay qua 
Một chùm Rốc-két từ xa bắn vào 
Lửa bùng lên phía Cầu Tào 
Tinh thần cũng có nôn nao hãi hùng 
Phòng không nổ súng đùng đùng 
Người dân Nam Ngạn, anh hùng lắm thay 
Quyết tâm lấy đêm làm ngày 
Người cày, người cấy ở ngay chân cầu… 
Kẻng báo yên giục đi mau 
Ấy là bom đạn trận đầu khó quên
 
Đêm đi ngày nghỉ, liên miên 
Mấy trăm cây số, qua miền Nghệ An 
Dừng chân nơi ấy Nghĩa Đàn 
Ban ngày thì nghỉ, đêm làm giao thông 
Kiêm thêm giáo viên vỡ lòng 
Mấy người một lớp, ngồi cùng bên nhau 
Nhưng mà không được bao lâu 
Cấp trên ta lệnh, chuyển vào tiền phương 
Chỉnh quân đội ngũ, sẵn sàng. 
Ai yếu sức khoẻ, phải ra tuyến ngoài. 
Quên làm sao lúc chia tay 
Duyên -Hoa, cùng với chị Ngà về quê 
Cử thì không phải ra về 
Không rõ đơn vị nó đi hướng nào 
Sau về quê mới gặp nhau 
Gáo nó không vỡ, đầu mình còn đây… 

Bây giờ kể đến đoạn này 
Trèo đèo lội suối mặt mày xác xơ 
Hành quân hơn một tháng qua 
Linh Cảm đã lội, sông La đã từng 
Hương Khê lội suối, băng rừng, 
Hương Sơn, Ngàn Phố, sông cùng Ngàn Sâu 
Bãi Dinh bụi trắng một mầu 
Anh Xuân nằm ở chỗ nào thưa anh? 
Dâng anh một bó hoa rừng, 
Gọi là tình cảm của người đến sau. 
Biết đâu, rồi sẽ biết đâu 
Thấy người ngồi đó, biết sau thế nào 
Khe Tang núi trắng bạc đầu 
Đây cầu Tân Đức, một màu tang thương. 
Địa danh Phong Nha Kẻ Bàng 
Qua đèo Đá Đẽo, là sang thôi mà 
Dừng chân hạ trại Phong Nha 
Vang vang tiếng hát, quê ta Quảng Bình, 
Mấy cô em gái, thiệt xinh 
Ửng hồng đôi má, long lanh mắt cười 
Lân la hỏi chuyện mấy người 
Mới hay ai cũng là người cùng quê 
Anh em mấy huyện một nhà 
Người dưng nay bỗng chốc là anh em 

Xa rồi mảnh đất Thanh Liêm 
Quê ta trên bến, dưới thuyền đẹp sao 
Chợ chè bên cạnh cầu phao 
Những năm đi học ngày nào cũng qua 
Vui sao cái thuở học trò 
Sân trường, tiếng hát, tiếng hò vang vang 
Hát chèo nhất giọng cái Loan 
Ngâm thơ cái Thảo, lại càng mê ly 
Thằng Sinh, thằng Đĩa, thằng Y 
Mấy thằng giỏi toán, nhất nhì 7 B 
Quên sao những buổi trưa hè 
Cái Thuỷ, cái Lẫm hái chè trên nương 
Đậm đà cốc nước chè đường 
Ngọt ngào tình bạn, quê hương xóm nghèo 
Tạm xa sách bút thân yêu 
Tôi đi trong một buổi chiều chói trang 
Đường quê rực rỡ nắng vàng 
Mắt nhoè giọt lệ, đôi hàng lông mi 
Mọi người ở lại tôi đi
Sau này học tiếp, có gì muộn đâu… 
 
Mải mê nghĩ ngợi hồi lâu 
Chợt nghe tiếng giục, phía sau cuối đoàn 
Pháo sáng thả dưới Xuân Sơn 
C 130 trinh sát, dập dờn đâu đây 
Pháo sáng, sáng như ban ngày 
Rõ từ ngọn cỏ lá cây ven đường 
Đêm đầu ngủ ở tiền phương 
Chặt cây bẻ lá làm giường nằm ngay 
Ai hay tổ gấu đâu đây 
A 3 bắt được một bầy gấu con 
Người bàn làm một cái chuồng 
Kẻ bảo làm thịt, nấu luôn giả cầy 
Chị Khoa, anh Thọ đến ngay 
Bảo: thả cả bầy cho mẹ nó nuôi 
 
Nhiệm vụ chính trị học rồi 
Tinh thần thông suốt, người người ra quân 
Tiếng mìn, phá dốc Đồng Tiền 
Còn nghe tiếng thủ trưởng Huyền đâu đây 
Anh phá đá, em chặt cây 
Mồ hôi đổ xuống, đường này sẽ thông 
C459 Anh hùng, 
Trà Ang, Cù Mẹ máu cùng bùn non 
Đường mòn, nhưng trí không mòn 
Tinh thần chống Mỹ, hãy còn dâng cao 
Xá chi gian khổ, trăm điều 
Vắt ve hút hết bao nhiêu máu đào 
Tuổi xanh tóc rụng trọc đầu 
Ăn thì toàn những ca-la-thầu, mắm kem 
Nghĩ đến rau xanh mà thèm 
Ai sợ gian khổ, đừng lên chốn này 
  
Thu đông ngày tháng đổi thay 
Qua năm Ất Tỵ đến ngày" tất niên" 
Anh nuôi xuôi dốc Đồng Tiền 
Mua bò về thịt, khao quân một ngày 
Sang năm Bính Ngọ vui thay 
Thông đường, tưởng sắp đến này hồi hương. 
Nào ngờ giặc Mỹ, điên cuồng 
Đem quân mở rộng, chiến trường miền Nam 
Nông thôn thành thị tan hoang 
Lập ấp chiến lược, xóm làng xác xơ 
Tang thương máu chảy từng giờ 
Phong trào Đồng khởi, phất cờ tiến lên. 
Chiến tranh miền Bắc leo thang 
Hải Phòng, Nam Định, Hà Nam, Ninh Bình. 
Tơi bời giặc đánh Thành Vinh 
Từ Lạng Sơn đến Quảng Bình quê ta: 
Bao nhiêu đướng xá, cầu phà 
Bệnh viện, trường học đều là mục tiêu 
"Hỡi quốc dân, hỡi đồng bào 
"Có gươm, có súng, có dao hãy dùng 
"Đứng lên bảo vệ non sông 
"Đánh cho giặc Mỹ đến cùng mới nghe" 
Bác Hồ gọi chúng con nghe 
Chưa hết giặc Mỹ, chưa về quê hương 
 
Thanh niên nhập ngũ từng đoàn  
Rùng rùng trống trận, ầm vang từng ngày  
Trên đường tải đạn trưa nay  
Gặp người anh họ, ở ngay cung đường
Biết tin làng xóm quê hương 
Các anh cũng mới trên đường vào Nam 
Anh Kiều, anh Nhĩ, anh Châm  
Thằng Liu, Thằng Bát, những năm sáu người 
Gặp nhau nói nói cười cười
Vui bao nhiêu, chả muốn rời chia tay 
Nào ngờ một tốp máy bay 
Hai thằng F4 liệng ngay trên đầu 
Mấy tiếng nổ nối tiếp nhau 
Quay cuồng, lăn lộn, bổ nhào thất kinh 
Khói tan giờ mới hay tình  
Ngổn ngang la liệt, máu xương tơi bời 
Anh Dụ ơi, em Hiền ơi… 
Hai mươi mạng sống, tơi bời thịt xương 
Đá đè, cây gãy ngổn ngang 
Bây giờ mới biết, chiến trường là đây 
Thảng ơi tao nhớ mày cười  
Cao cao dáng ấy khi ngồi bên nhau
Không quên mày nói hôm nào
"Nhớ về Liêm Túc, thăm tao một lần" 
Bây giờ mày đã hi sinh 
Thôi mày nằm đó chúng mình xa nhau… 
  
Tiếng cười át tiếng bom gào  
Vì ai ta đã xung vào C5
Tà Lê sông nước, đục lầm  
Cà Roòng bản cũ, ì ầm tiếng bom 
Ai sang bên ấy Lùm Bùm
Nhớ cho anh gửi, một chùm Chămpa 
Cánh hoa trắng muốt, mượt mà 
Nhị hoa thơm ngát như làn môi ai… 
Quyết lòng chờ đợi ngày mai 
Gió yên, sóng lặng đất trời nước non 
Bốn mươi trăng khuyết, lại tròn 
Thày u giờ biết, có còn hay không 
Tin thơ không có một dòng 
Tin đi thì có mà không thư vào
Hậu phương giờ đã ra sao ?
Đứa học lớp 7 đứa vào lớp 5 
Các em chờ đến sang năm 
Anh về anh sẽ tặng khăn vải dù 
Rừng Trường Sơn lại vào thu 
Lá săng lẻ rụng còn trơ thân cành 
Lại thêm giặc Mỹ hoành hành 
Rải chất hoá học, cây xanh chẳng còn 
Cả vùng rừng núi Trường Sơn, 
Đá trơ vách đá cây còn gốc cây 
Lửa na-pan cháy đêm ngày
Hố bom đỏ loét, giây giây dăng hàng 
Quyết tâm giặc phá con đường  
Ta quyết tâm giữ bởi miền Nam vẫy chào 
Văn công, bộ đội cùng nhau 
Giao lưu văn nghệ, vui nào vui hơn 
Chiếu phim, diễn kịch dưới hầm 
Diễn viên thì ít, người xem thì nhiều 
Đau thay trong một buổi chiều 
Cơ quan Binh trạm đón đoàn văn công 
Mấy cô áo đỏ quần hồng 
Sáo đàn nhộn nhịp, áo khăn rộn ràng 
Một dàn quạ Mỹ bay ngang 
Thức-Nguyệt-Tỉnh-Lưu-Trung-Khang trong đoàn 
Sáu người chưa kịp vào hang 
Một chùm toạ độ, trúng đoàn văn công 
Sáu diễn viên chết anh hùng 
Tiếng ca vang vọng núi rừng trời cao 
  
Ngày đêm vẫn tiếng bom gào 
B52 dải thảm biết bao nhiêu lần 
Tham mưu Binh trạm báo tin 
Pa-kha chúng đánh cả đêm lẫn ngày 
Trên yêu cầu bổ sung ngay 
 Giữ lấy cao điểm, đúng ngày thông xe 
Ghi tên Nhạ chẳng e dè 
Dẫu trong nguy hiểm, không hề nhụt gan 
Giôn xơn kéo đến từng đàn 
Tầng cao, tầng thấp muôn vàn máy bay 
Trên thì có pháo đài bay 
Vãi bom toạ độ cả ngày lẫn đêm 
Pa-kha khói lửa mịt mờ 
Đứng trên cao điểm, phất cờ xung phong 
Tưởng rằng phận gái má hồng 
Khi nước có giặc anh hùng hơn ai 
Một ngày cuối tháng mười hai 
Một chín Sáu Bẩy, ấy ngày tang thương 
Trung đội trưởng thật kiên cường. 
Tên Em ghi đậm trên đường Trường Sơn. 
Xe ai qua lại trên đường  
Chớ quên thắp nén tâm hương thăm người 
Hồn thiêng sông núi đất trời 
Chở che đồng đội qua đèo Pa-kha 
 
Mấy lời tưởng lại nôm na 
Một là kỷ niệm, hai là báo công 
Khuyên ai ghi tạc trong lòng 
Hiển vinh thì hưởng, xin đừng quên ai 
Trăm năm tạc dạ ơn người 
Giờ đây sông núi, đất trời của ta 
Trời cao đất rộng bao la 
Các Anh, các Chị bây giờ ở đâu? 
Tin nhau xin nhớ về nhau: 
Tâm nhang một nén, cúi đầu xin dâng