Huệ ơi
Em đi giang dở con đường
Bờ xa, cỏ dại vô thường em ơi
Sáu mươi năm, một cuộc đời
Sao không đi trọn tới nơi cuối cùng ?
Nước mắt vợ, cháu con em đó
Đã vì em chảy ngược vào trong
Xa vời mảnh đất cha ông
Bao nhiêu bè bạn nhớ mong, thế mà...
Sao lại vội vần xa cuộc sống
Sao sớm về với chốn mênh mông
Dẫu là sắc sắc không không
Cũng chung một cõi tang bồng với nhau.
Hỡi ôi !
Nhớ một thủa lưng trâu mọt sách
Nhớ một thời bút giấy trường thi
Tranh nhau em nhất, anh nhì...
Trường chuyên, lớp chọn em đi một mình...
Khi em vào Bách khoa đại học
Anh dừng chân Xứ sở Hoa hồng
Quê nhà chỉ một, ngóng trông
Từng trang thư nhỏ mà lòng đầy vơi...
Tưởng đất nước bỉ rồi thì thái
Ai ngờ đâu máu rãi biên cương
Ngoại thù, nội giặc nhiễu nhương
Đường Thiên lý hóa con đường khổ đau...
Nhớ một thủa đi tàu trốn vé
Đời sinh viên tích tịch tình tang
Anh hùng ở giữa thế gian
Em như một kẻ hiên ngang, và rồi...
Thế là hết một thời trai trẻ
Không tương lai, tri kỷ cũng không
Em như thông mọc giữa rừng
Gió mưa, giông tố vẫy vùng thế thôi...
Rời Hà Nội trở về quê cũ
Cũng mang bao hy vọng giúp đời
Đất cằn sỏi đá quê ơi
Sao không chứa nổi một người tài hoa ?
Lại lần nữa rời xa làng xóm
Đất Tây Nguyên dong duỗi ngược xuôi
Ba zan níu giữ chân người
Hai mươi năm lẻ, một thời bể dâu...
Vẫn biết
Người mỗi tính, gia đình mỗi cảnh
Hạnh phúc cùng đau khổ song hành
Từ phụ lão đến trẻ ranh
Ai ai cũng ở trong vành nợ duyên.
Cũng may
Vợ em đó, là người hiền thục
Thân liễu tơ, nghị lực phi phàm
Một tay con một tay chồng
Hai tay gom cả bão giông về mình.
Cho nên:
Trời chẳng phụ nghĩa tình sau trước
Các con em theo gót mẹ cha
Bảng vàng tô thắm gương nhà
Vườn hoa cây đã trổ hoa ngọt ngào.
Than ôi !
Vừa đến lúc qua thời bỉ cực
Chưa kịp ngày hưởng phúc thái lai
Tin về sét đánh ngang tai
Em mang trọng bệnh, tính ngày nữa thôi...
Anh vội vã ngược lên phố núi
Nén niềm riêng sẽ tủi chia sầu
Gượng cười để lấp nổi đau
Quanh em ai cũng nhuốm màu tiếc thương.
Em ơi !
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa, cỏ dại vô thường nhớ em.
Câu thơ mang nặng nổi niềm
Tiễn em về chốn bình yên đất nằm
Em đi về chốn Vĩnh Hằng
Thơ buồn, rượu nhạt họ hàng tiễn đưa.
Hồn thiêng xin hưởng.