NÔNG DÂN
Nông dân nhìn ruộng cũng say
Hồn nhiên cuộn nước điếu cày mà reo
Chân bùn mặt lấm nhăn nheo
Dầm mưa dãi nắng đói nghèo vẫn siêng
Đồng quê gối vụ mùa chiêm
lúa ngô tròn hạt méo thêm nụ cười
Hạt ngon dành để cho người
Bao nhiêu hạt lép nuôi đời hẩm hiu
Những là khoai mốc cơm thiu
Bữa ăn lửng dạ đói nhiều vẫn ngon
Đời ông đời cha đời con
Gom mưa vét nắng chẳng tròn mùa vui
Thương quê nghèo đói bao đời
Mong sao hết khổ kiếp người nông dân
thơ:DVC
Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014
HỒ YÊN TRUNG
HỒ YÊN TRUNG
Yên trung mây nước bát ngát tình
Rừng thông ru gió gió ru mình
Mơ màng em thả con thuyền nhỏ
Lòng hồ yên tĩnh cảnh thanh bình
Con thuyền chở nặng mối tơ chiều
Hồ như huyền thoại bỗng phiêu diêu
Khiến ta xao xác con tim nhỏ
Mắt lồng trong mắt người đang yêu
Mặt nước mênh mông đẹp góc trời
Áo hồng rơi tõm đáy mắt tôi
Thuyền em đã đến xin neo lại
Thấp thoáng
hàng mi mở cuộc đời
Thơ Dương Văn Cường
Yên trung mây nước bát ngát tình
Rừng thông ru gió gió ru mình
Mơ màng em thả con thuyền nhỏ
Lòng hồ yên tĩnh cảnh thanh bình
Con thuyền chở nặng mối tơ chiều
Hồ như huyền thoại bỗng phiêu diêu
Khiến ta xao xác con tim nhỏ
Mắt lồng trong mắt người đang yêu
Mặt nước mênh mông đẹp góc trời
Áo hồng rơi tõm đáy mắt tôi
Thuyền em đã đến xin neo lại
Thấp thoáng
hàng mi mở cuộc đời
Thơ Dương Văn Cường
UÔNG BÍ QUÊ TA
UÔNG BÍ QUÊ TA
Cho dù đi khắp phương trời
Hồn còn neo đậu mãi nơi quê nhà
Tình người Uông bí quê ta
Sắn khoai nuôi tính thật thà lớn khôn
Bây giờ ruộng đất chẳng còn
Thành phố nâng cấp nông thôn xóa dần
Xa về lạc lõng bước chân
Quê nghèo đổi mới người dân khác nhiều
Uông Bí thành phố thân yêu
Điện đường trường trạm bao nhiêu vỉa hè
Vàng danh vùng mỏ miền quê
Nhà máy nhiệt điện làng nghề tiến nhanh
Mười một phường xã thị thành
Sông Uông như dải lụa xanh hữu tình
Uông bí mảnh đất kiên trinh
Ngàn năm sử sách tôn vinh tự hào
Thơ Dương Văn Cường
Cho dù đi khắp phương trời
Hồn còn neo đậu mãi nơi quê nhà
Tình người Uông bí quê ta
Sắn khoai nuôi tính thật thà lớn khôn
Bây giờ ruộng đất chẳng còn
Thành phố nâng cấp nông thôn xóa dần
Xa về lạc lõng bước chân
Quê nghèo đổi mới người dân khác nhiều
Uông Bí thành phố thân yêu
Điện đường trường trạm bao nhiêu vỉa hè
Vàng danh vùng mỏ miền quê
Nhà máy nhiệt điện làng nghề tiến nhanh
Mười một phường xã thị thành
Sông Uông như dải lụa xanh hữu tình
Uông bí mảnh đất kiên trinh
Ngàn năm sử sách tôn vinh tự hào
Thơ Dương Văn Cường
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)