BẾN QUÊ
Nắng vàng trải dọc bến sông
Con đò gác mái thả dòng phiêu diêu
Căn lều xưa đã liêu xiêu
Bờ tre buông tóc tiếng chiều buồn tênh
Gío xô sóng lượn bồng bềnh
Triền ngô biêng biếc chông chênh nhớ làng
Nghiêng chiều cánh sáo lượn sang
Một vùng nắng lợp hoa vàng bến quê
Chạnh lòng du khách xa về
Bến quê vẫn vẹn lời thề năm xưa
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí :20/5/2015
Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015
LẼ NÀO
LẼ NÀO
Lẽ nào trời đất đổi thay
Đầy vơi số phận đắng cay tháng ngày
Lẽ nào ớt đắng gừng cay
Lở bồi sông vẫn chở đầy phù sa
Lẽ nào biển chẳng của ta
Chiều nghiêng vạt nắng xót sa cánh buồm
Lẽ nào nắng xói mưa tuôn
Dân mình cực khổ nỗi buồn chia ai
Lẽ nào đường cứ mãi dài
Câu thơ rụng xuống chia hai bóng mình
Lẽ nào em cứ biện minh
Để anh chết khát với tình giữa sông
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí:21/12/2015
Lẽ nào trời đất đổi thay
Đầy vơi số phận đắng cay tháng ngày
Lẽ nào ớt đắng gừng cay
Lở bồi sông vẫn chở đầy phù sa
Lẽ nào biển chẳng của ta
Chiều nghiêng vạt nắng xót sa cánh buồm
Lẽ nào nắng xói mưa tuôn
Dân mình cực khổ nỗi buồn chia ai
Lẽ nào đường cứ mãi dài
Câu thơ rụng xuống chia hai bóng mình
Lẽ nào em cứ biện minh
Để anh chết khát với tình giữa sông
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí:21/12/2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)