Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

QUẢ BÁO
           Truyện ngắn

Tin từ quần chúng nhân dân cho biết. Vào lúc 22 giờ đêm qua, tại đường nội thị, thành phố Uông bí đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Vào thời điểm đó, một người điều khiển xe máy nhãn hiệu Water đã đâm vào phía sau xe ô tô 5 chỗ đang sang đường. Hậu quả xe ô tô bị móp nhẹ, người điều khiển xe máy bị thương nặng, sau đó đã được chuyển đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.

Ấy là vụ tai nạn của Biền. Sự tình như sau.

Đêm qua đứa út đau bụng, vợ Biền nhăn nhó sai Biền ra hiệu thuốc mua mấy viên becberin. Thuốc trị bách bệnh của con nhà Biền quanh năm chỉ gồm hai thứ, đó là xuyên tâm liên và becberin. Biền định dắt xe ra nhưng sực nhớ túi không còn đồng nào, bèn bẻ ngón tay nói với vợ.

- Mẹ mày đưa 10 nghìn đây.

Vợ Biền đang dỗ con bé, quay mặt lên nhìn chằm chằm vào chồng, đay nghiến. Trời ạ! Con đau bụng  bố cũng không có nổi mười nghìn mua thuốc thì sống làm gì nữa! Sống để làm gì nữa!

Nghe tiếng rên rỉ, bố Biền từ nhà trong chạy ra bực bội hỏi.

- Tao tuy già rồi nhưng  vẫn còn sống sờ sờ ra đây, đứa nào vừa rủa tao chết đi đấy? Đứa nào?

Vợ Biền tức lắm, nhưng thị vẫn cố hạ giọng, mát mẻ.

- Nào có ai bảo ông chết đi đâu! Đây đang nói cái đứa mà con ốm không có nổi mười nghìn bạc lẻ mua thuốc cho nó. Loại vô tích sự ấy ấy ông bảo có nên chết đi cho vợ con bớt khổ không?

Mẹ Biền đang bỏm bẻm nhai trầu, nghe thấy thế liền nhổ toẹt bãi nước trầu xuống sân, đoạn thủng thẳng.

- Tao đã nói rồi, kiếm cái nghề khác  mà làm ăn. Phụ hồ thì ráo mồ hôi là hết tiền, rồi thì vợ chồng cãi nhau như chó với mèo suốt ngày người ta khinh cho. Biền ơi, mày đã thấy nhục nhã chưa con ơi!

Cụ bà vừa rên rỉ vừa vỗ tay bèn bẹt vào ngực như để phụ họa cho sự ức chế thêm phần sâu sắc và sinh động. Bố Biền ho 3 cái, thở dài đánh thượt, đoạn an ủi vợ.

- Thôi bà ạ. Loại óc chó như nó đừng nói nữa mà phí lời. Biền, tao mà như mày tao chết rấp cho rồi!

Biền đứng dúm dó trước sân chịu trận. Chợt y vùng lên. Chụp lấy con Water tàu, vùng vằng đạp liền 38 cái, khói đen phụt ra như đốt lò, y phóng xe ra đường trong nỗi nhục nhã và hậm hực của một thằng chồng vô tích sự và lép vế trong nhà. Đã thế y sẽ bỏ đi qua đêm nay luôn, cho “chúng nó” lo lắng và ân hận vì đã tỏ ra rẻ rúng mình. Nhưng đi đâu? Thì cứ lòng vòng cái đã, bao giờ hết xăng hẵng hay. Đi đâu cũng được, miễn không phải thấy khuôn mặt cau có của con vợ láo toét và lắm điều kia. Cả ông bà già y nữa, từ lâu vốn vẫn coi y như thứ bỏ đi. Càng nghĩ y càng hận. Y hận mình tài hèn sức mọn, hận vợ, hận ông bà già và giận lây cả hai đứa con – bọn chúng suốt ngày chỉ biết ngoạc mồm ra khóc, đòi ăn và làm khổ y.

Y cho xe chạy qua cầu. Cây cầu bắc qua  sông Uông .Gió thổi liu hiu qua mặt rất mát. Gió mát quá khiến y khẽ rùng mình. Y nhớ những lần đứng bên thành cầu chờ người yêu, nhìn xuống dòng sông chỉ thấy một màu tối đen như mực. Bạn gái y có lần bảo nếu không đến được với nhau em sẽ nhảy xuống đây (rồi dừng lại hỏi y), nếu thế, anh có dám nhảy theo em không? Y bảo có, ở đời này chỉ tình yêu là quan trọng nhất, các thứ khác có hay không, không quan trọng.

Nghĩ lại chuyện cũ, lòng y chợt chùng xuống, những ý nghĩ mơ hồ không ngừng nhảy nhót trong đầu y. Thì bỗng nhiên “rầm…mmm”. Y thấy tối tăm mặt mũi. Phải mất mấy giây sau, định thần trở lại, y mới biết mình vừa đâm vào đít một chiếc ô tô con – đang chuẩn bị sang đường. Ngay sau đó là những tiếng kêu thất thanh, những bước chân huỳnh huỵch chạy tới. Ai đó hét lên “Thôi… xong rồi!” Y bị phần đầu xe máy đè lên chân, đầu đập nhẹ vào thanh cản gió phía sau đuôi ô tô, có vẻ chỉ ê ẩm đau đôi chỗ vì lúc đó y chạy rất chậm. Đợi bình tĩnh trở lại, y hé mắt nhìn lên thì hoảng hồn khi thấy đèn xe ô tô vỡ toang, một bên đít bị móp, chỗ móp to bằng cái nồi cơm điện. Nhìn vết va chạm xong, sợ quá y gục đầu xuống xỉu luôn tại trận.

10 phút trôi qua, ai đó mò được điện thoại trong túi quần y. Nghe tiếng lao xao “Gọi ngay cho gia đình nó”, “Đề nghị giữ nguyên hiện trường để công an làm việc”, “Mau mau, ai gọi xe cấp cứu đi, gọi nhanh đi”. Lúc đó y vừa kịp tỉnh lại. He hé mắt nhìn trộm vết lõm ở đít xe ô tô, xong y len lén thở hắt ra liên tục. Bỏ mẹ rồi! Chỗ đấy với cái đèn nhẹ cũng mười mấy, hai mươi triệu. Cả đời đi xe máy Tàu, không biết giá phụ tùng ô tô nhưng y biết cứ đụng vào ô tô là tiền chục triệu trở lên. Nghĩ đến đây y lại muốn nằm luôn tại chỗ cho rồi, vì đằng nào cũng chết.

Mấy phút sau có tiếng ai đó nói nhỏ bên tai y.

- Bố đây. Tình hình ra sao? Nặng lắm không?

Hóa ra nhà y đã có mặt đông đủ. Y bấm nhẹ vào tay ông cụ, thì thào nói.

- Không sao đâu, chỉ bị xước chút đầu gối.

- Ờ, nhưng cứ ngất đi, ngất cho bố!

Nói đoạn bố y quay ra gào khóc thảm thiết.

- Trời ơi! Ai giết con tôi rồi? Đứa nào giết con tao? Con ơi là con ơi ơi ơi….!!!

Vừa dứt lời thì một đôi trai gái ăn mặc lịch sự, nước hoa thơm phức bước lại gần. Người đàn ông khúm núm trình bày.

- Dạ! Sự việc không mong muốn, con nhà bác lại đâm vào xe cháu nên có gì bác bình tĩnh để cháu gọi xe cấp cứu.

Chỉ đợi có thế, bố Biền nhảy dựng lên, nắm chặt cổ áo người đàn ông.

- Mày… mày… đâm vào con tao còn già mồm hả? Quân giết người.

- Dạ, cháu kiểm tra qua rồi, cậu ấy có vẻ không sao nên bác cứ bình tĩnh!

Bố Biền đẩy người đàn ông ngã dúi dụi, đoạn ghé tai nói nhỏ vào tai vợ.

- Bà nhổ vào mặt thằng Biền bãi nước trầu nhanh lên!

Mẹ Biền run rẩy hỏi.

- Điên à? Sao lại nhổ nước trầu vào mặt nó?

Bố Biền xì xào, xì xào. Mẹ Biền nghe xong gật gật, đoạn tiến lại gần y nhổ một bãi nước trầu đỏ thắm lên mặt Biền. Y lấy tay vuốt mặt thì ông cụ gằn giọng bảo.

- Để yên đó cho tao. Mà cái bà này ngu thế, nhổ vào tai nó không nhổ!

Chợt bố Biền hét lên.

- Con tôi chết mất rồi! Chúng mày lại đây xem con tao chảy máu trong đây này! Trời ơi, con ơi là Biền ơi! Bố đã dặn rồi, còn mấy ngày nữa bảo vệ luận án tiến sỹ thì cứ nằm nhà cho khỏe, ra đường làm gì để ra nông nỗi này hả con ơi!

Vợ Biền rẽ đám đông chạy đến ôm chồng vào lòng rồi bật khóc nức nở.

- Anh ơi anh ơi! Chảy máu tai là xuất huyết não rồi, tỉnh lại đi anh ơi huhu!!!
Mẹ Biền thấy con dâu khóc to quá, sợ ảnh hưởng đến tính mạng con trai liền níu tay thị thì thầm.

“Nước trầu tao vừa nhổ đấy. Mà này, nhìn bọn đi ô tô sang trọng lắm, tao đứng gần mùi nước hoa thơm điếc hết cả mũi, khóc to hơn nữa đi, thảm thiết vào nghe chưa!”

Để tăng thêm phần bi thương, bố Biền lập tức lăn đùng ra, ngã cái rầm ngay cạnh chỗ con trai đang nằm, tay bắt chuồn chuồn như một bệnh nhân động kinh chính hiệu. Khung cảnh trở nên náo loạn và kịch tính thêm bội phần.

Mười lăm phút sau xe cứu thương cuối cùng cũng tiếp cận được hiện trường. Các bác sỹ nhanh chóng khiêng hai nạn nhân đáng thương lên xe rồi mở còi phóng đi như tên bắn.

Ở bệnh viện, sau khi thăm khám và chụp chiếu, bác sỹ kết luận Biền không bị ảnh hưởng đến não, các bộ phận khác hoàn toàn bình thường, nhưng bệnh nhân hay đòi nôn mửa nên tạm thời để yên theo dõi. Bố Biền sau khi được bôi dầu gió Phật Linh đã tỉnh dậy. Vừa tỉnh lại, ngó kết luận khám bệnh của con trai, cụ lập tức nằm vật xuống. Biền đỡ dậy, bảo con không sao mà. Bố Biền ho 3 cái nói “Mày làm bố thất vọng quá! Sao lại không bị gì thế này hả con?”. Vợ Biền được ông chú tư vấn, bèn chỉ vào dòng chữ đẹp như thư pháp Ả rập của bác sỹ, bảo.

- Không sao, nhưng hay là hay cái câu “để yên theo dõi” đây này. Theo dõi nghĩa là não có thể bị ảnh hưởng bất cứ lúc nào. Em dặn này, lúc bọn người nhà thằng đi ô tô đến thăm, anh cứ nôn mửa thật lực cho em nhờ!

Mẹ Biền ve vẩy quạt giấy, liếc tấm phim chụp CT rồi buồn bã nói.

- Phí cả công nhổ nước trầu của tao. Nhưng ta thống nhất đó vẫn là máu tai nhé. Chảy máu tai thì không vừa đâu, vụ này không bắt vạ được chúng nó dăm chục triệu thì đừng nên bị tai nạn ,ở đâu đừng gọi tôi ra nữa nhé.

Chú của Biền, vốn công tác trong lĩnh vực vận tải lâu năm, nhiều kinh nghiệm trong các lần xử lý đền bù tai nạn giao thông nên kịp thời chỉ đạo.

- Ta cứ cho thằng Biền nằm ở đây đã, khoan hãy đưa về. Nếu cần thiết vài hôm nữa thuê xe chở thẳng ra Việt Đức Hà Nội. Gì chứ bệnh viện TW vẫn đáng tin cậy hơn. À nhân dịp cháu bị tai nạn, anh chị đưa nhau ra thủ đô chăm nom nó với lại thăm thú lăng Bác với lại hồ Gươm cái luôn. Ta cứ thuê hẳn khách sạn Fortuna mà ở cho tiện bề chăm sóc, hết bao nhiêu… thằng ô tô chịu, lo gì.

Biền đang húp cháo gà, lí nhí bảo.

- Nhưng mà cháu đâm vào ô tô, cháu sai hoàn toàn, sợ ra luật pháp nó không chịu!
Ông cậu họ của Biền từng có thâm niên 25 năm chạy xe công nông chở đá, gạt ngay.

- Mày đúng là ngu gia truyền cháu ạ! Tai nạn thì cứ xe to đền xe nhỏ, ô tô đền xe máy, xe máy đền xe đạp, xe đạp đền thằng… đi bộ, đéo có luật pháp nào ở đây cả. Nên lâu nay ra đường, kể cả đi họp chi bộ tao cũng đi bộ cho lành. Mày nên nhớ, ô tô mà đâm xe máy  hạy đâm thằng đi bộ thì đích thị thằng ô tô không làm chủ tốc độ, hoặc mất lái, chứ chưa ai nói thằng đi bộ…không làm chủ tốc độ bao giờ cả. Mà mày húp cháo gà thì húp chậm chậm thôi, nhất là khi nào bọn ô tô đến thăm, đừng có cầm cả bát húp roàn roạt như thằng chết đói như thế, nó lại nghĩ mày khỏe rồi.

Sau khi họp gia đình chớp nhoáng ở bệnh viện xong, trưởng hộ chốt lại sẽ bắt thằng ô tô đền 50 triệu. Nó mà kỳ kèo xin xỏ thì đuổi mẹ về. Gì chứ tai nạn mà không thỏa thuận được thì xe ô tô còn nằm bãi mút mùa, thi thoảng dọa gửi cho cái đơn lên tòa có mà xanh mặt ra ngay. Mọi người nghe xong vỗ tay rôm rốp, nói đúng là trưởng họ có khác, tính toán hợp tình hợp lý thật đó.

Một tháng trôi qua, từ thủ đô về, sau khi ăn hết 28 con gà hầm, 69 trứng vịt lộn, 17 cặp bồ câu loại mới ra ràng, và đi thăm thú khắp nơi, Biền như thay da đổi thịt hoàn toàn. Ai gặp cũng tưởng mới đi xuất khẩu lao động ở Nga về.

Hôm nay liên hoan mừng ngày Biền xuất viện. Gia đình chủ xe ô tô mang đến 50 triệu gọi là hỗ trợ, thực ra là để Biền viết cho cái giấy thỏa thuận không khiếu kiện. Cầm tiền trong tay, Biền tuyên bố đóng ngay 10 triệu cho ông bác để xây nhà thờ họ, 5 triệu để bố Biền chữa bệnh thoát vị đĩa đệm, 5 triệu nữa cho mẹ Biền mua thuốc điều trị cao huyết áp, còn lại 30 triệu sẽ mua cái xe máy được được để Biền chuyển đổi nghề nghiệp từ phụ hồ sang xe ôm và đưa cho vợ một ít gọi là phòng khi ốm đau.

Thật ra chi phí chữa trị Biền khai hết có 30 triệu thôi, nhưng nốt mưa đái dầm, Biền bảo cái xe máy cũ tuy là xe Tàu nhưng đã thay… toàn đồ Thái nên giá trị phải 25 triệu. Chủ xe ô tô lạy lục mãi, gia đình Biền mới bớt cho 5 triệu thành ra vụ này nhà Biền thu về được có 50 triệu tròn. Bố Biền cầm chén rượu, xúc động thở dài rất hào sảng nói với chủ xe ô tô

- Tai nạn không ai mong muốn cả, thôi thì của đi thay người anh ạ! Uống đi anh, uống mừng tai qua nạn khỏi, chớ nói thật thằng Biền nhà tôi nó cũng sắp bảo vệ luận án tiến sỹ chuyên ngành xây dựng đó, giờ quá hạn mất rồi, thôi thì đành để nó chạy xe ôm cũng được. Đen thì chịu chớ biết sao giờ!

Mọi người nâng ly chúc tụng rất khí thế. Biền vui nên uống hẳn nửa chai rượu gạo, y vừa uống vừa pha trò như vừa trúng giải xổ số đặc biệt. Tan cuộc, mọi đứng dậy bắt tay chào nhau rối rít , ai cũng ngậm cái tăm tre trên môi như những người chiến thắng trở về.

Chiều tối hôm đó, bố Biền nhận được cuộc gọi từ ai đó báo tin, trên đường đi mua xe máy trở về, Biền đâm trúng một bà già đi bộ thể dục. Nghe nói nạn nhân đi bộ bị chảy máu tai và đang rất nguy kịch.
Sưu tầm

Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

CHÚ TÔI CŨNG KHÓC

Chú tôi là một người đàn ông lạnh lùng và giỏi che giấu cảm xúc. Sống cùng chú tôi hơn nửa đời người rồi mà cô tôi mới chỉ chứng kiến đúng hai lần chú khóc.

Lần thứ nhất, là trường hợp như người đời vẫn nói: đàn ông chỉ khóc khi thái hành. Hôm ấy, thấy chú đang thái hành thì dừng lại, nước mắt rơm rớm, cô mới hỏi: “Cay mắt quá hả anh?”. Chú lắc đầu, giơ ngón út đang chảy máu ròng ròng lên bảo: “Không! Anh cắt vào tay”.

Ngày cưới tức là ngày cô dâu lên xe hoa về nhà chồng, nhưng với chú tôi thì nó là ngày chú tôi lên xe hoa về nhà vợ, vì chú ở rể. Cô tôi có một cô em gái xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, cởi mở, đang tuổi cập kê và kinh nguyệt rất đều. Ấy thế mà chú tôi về ở rể được mấy bữa thì cô em vợ đã có dấu hiệu chậm kinh. Chú lo sốt vó, mong kinh em vợ hệt như vua Đường mong bốn thầy trò Đường Tăng thỉnh kinh từ Tây Trúc trở về. Rồi khi thấy kinh về, chú mừng như chị Dậu bán được chó. Đó là lần thứ hai chú khóc - khóc không phải vì thái hành, mà là vì thấy “hành”.

Một bữa, chú vừa leo lên lưng ngựa thì bị cơn gió độc thổi tới – y học gọi là “Thượng mã phong”, tức là lên ngựa trúng gió - chú gục luôn xuống bất tỉnh. Kể từ hôm đó, toàn thân chú không cử động được, chú nằm liệt giường (và chắc là cả liệt dương luôn, vì toàn thân không cử động được thì không có lý gì cái đó lại cử động được). Nhìn chú bất động, cứng đơ như tượng, cô tôi không tin rằng sẽ có lần thứ ba trong đời được thấy chú khóc!

Thế rồi sáng hôm qua, cô tôi cầm tay thằng con trai dắt vào bên giường của chú. Hai mẹ con cô quỳ xuống, giọng cô nghẹn ngào: “Anh ơi! Thằng con của chúng ta, cái thằng mà anh hay chửi là ngu như lợn, dốt như bò, lười học, lười làm, ham chơi, ham ngủ ấy, nó vừa đỗ sư phạm rồi! Nó sẽ là giáo viên, sẽ dạy kiến thức, sẽ truyền đạt kỹ năng sống, sẽ chắp cánh ước mơ cho các em học sinh thân yêu – những người sẽ giúp nước nhà sánh vai với các cường quốc năm châu đấy anh ơi!”. Vừa nói, cô tôi vừa sụt sùi sờ lên những vết sẹo nham nhở, dọc ngang hằn trên mặt, trên cổ, trên vai, trên lưng con mình – những vết sẹo là những vết tích của những trận đòn mà chú tôi – hồi chưa liệt dương – vẫn thường điên cuồng trút lên đứa con trai của chú mỗi lần nó cạy tủ trộm tiền đi chơi gái, hay mang xe máy đi cắm lấy tiền chơi game online, hoặc ăn chịu thịt chó, đánh chịu lô đề, bóp vú gái làng, khiến người ta phải tới tận nhà tìm gặp cô chú mà chửi, mà đòi…

Nghe cô nói thế, gương mặt chú vẫn bất động, nhưng đầu ngón tay út hơi khẽ cựa quậy, như thể muốn gọi cô lại gần. Cô tôi hiểu ý nhào tới, áp sát tai vào miệng chú tôi, cố lắng nghe và phán đoán xem chú muốn nói gì. Rồi cô quay ra, bảo thằng con trai:

- Bố hỏi con thi được bao nhiêu điểm?

- Dạ! Con được 9 điểm ạ!

Chú tôi lại thều thào gì đó, cô tôi lại áp sát tai nghe, rồi lại quay ra, bảo thằng con trai:

- Bố hỏi hai môn còn lại thì sao?

- Dạ! 9 điểm đó là tổng cả 3 môn rồi đấy ạ!

Thằng con vừa dứt câu thì toàn thân chú tôi, dù đang bị liệt, vẫn rung lên bần bật, rồi từ hai khóe mắt chú, những giọt lệ cứ thế ứa ra nhèm nhẹp. Chú tôi đã khóc rồi! Khóc lần thứ ba trong đời!

Có người bảo chú khóc vì hạnh phúc khi thấy con mình đỗ đạt, nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi đánh giá những giọt nước mắt của chú ở một tầm cao hơn, vĩ mô và quảng đại hơn: có thể, chú đang nghĩ tới những đứa trẻ mà trong tương lai sẽ gọi thằng con chú bằng thầy, được con chú dạy kiến thức, truyền kỹ năng, để trở thành những con người giúp cho nước nhà sánh vai với các cường quốc năm châu!?

Sưu tầm.