Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2023

 TRÁNH NẮNG                                             

        Truyện ngắn

     Mấy hôm mất điện liên tục trời thì nắng 37,38 độ, thành phố nóng quá, mấy thằng bạn văn rủ nhau về quê tránh nắng đồng thời làm chuyến đi thực tế  viết bài kiếm đồng uống  rượu.Về đến đầu làng gặp bố con thằng cu Tuất đang tắm. 


- Chú tắm cho nó mà chẳng thấy kì cọ gì cả


- Hề hề,thấy bác chĩa máy vào bố con em,biết ngay là bác lại cho bố con em lên thớt rồi.giời nóng thế này, em nhúng nó xuống nước chứ tắm táp gì.


- Ừ ,nhưng có vẻ thằng này sợ nước


- Không đâu, con nông dân,em dìm cho nó mấy phát là quen ngay mà.


-Ok,trẻ con nên cho nó tập bơi sớm càng tốt


- Nhà quê chúng em thì đều biết bơi cả.chứ dân thành phố lúc nào cũng nâng như nâng trứng, lớn gộc ra rồi mà không biết nấu cơm.có cái bát không biết rửa,lười lại chảnh ,vào tay tụi em đâu vào đấy hết.


- Ừ chú nói có lý đấy toàn cô cậu ấm cả.cũng vì bố mẹ chúng nó không cho động chân động tay,nên mới như gà công nghiệp.


- Hề hề bác ví hay nhể,bác về có việc ạ. 


- Tao đi tránh cái nắng,tránh cái nóng và,tránh cái "đó".


- Hề hề,tránh nắng nóng thì được nhưng,tránh cái đó thì không được bác à.


- Sao lại không


- Vì nó là một trong tứ khoái mà bác.nói thật với bác, có người chưa đến tuổi mãn mà đã hết vị rồi,chán lắm ý.


- Tao trông chú đến tuổi tao chắc chắng ngóc đầu lên được.


- Hề hề,trong tứ khoái,bây giờ tụi em đang khổ sở về tứ khoái thứ nhất


- Mày nói đúng,thời bọn tao cũng vậy,ngày ấy đói lắm.cứ quanh quẩn với cái ăn.chỉ lo sao lấp đầy cái bụng rỗng, đói,nó giết chết bao nhiêu ước mơ, lý tưởng của con người.có lẽ vì thế mà các cụ xếp nó lên đầu trong tứ khoái.bây giờ có ăn,ăn ngon,nhưng lại không ăn được nữa.hôm qua tao đi ăn cưới có đĩa thịt gà, đĩa tôm rất ngon mà chẳng ai động đến.


- Ngày xưa mà có thì,bây giờ bọn em cũng vậy,chẳng giàu có gì nhưng cũng ăn khảnh ra phết.


- chú có uống được rượu không


- Tạm được thôi bác ạ


- Tốt, "trai vô tửu như kỳ vô phong",nhưng phải biết độ dừng. Nhiều thằng không biết dừng, không kiểm soát được hành động lời nói,nên rượu vào.hàng xóm láng giềng hết tình hết nghĩa, bạn bè, anh em không nhìn mặt nhau, vợ chồng lục đục, bạo hành gia đình, tai nạn giao thông, tệ nạn xã hội…báo đài đăng liên tục, ngày nào cũng thấy, càng kể ra càng thấy sợ...


- Hề hề... bác nói em thấy thấm thía.nhiều thằng bạn em cứ rượu vào là chọc ngoáy nhau.cuối cùng là,chúng nó đả nhau vì rượu.


- Thế là tục tửu mất rồi,rượu phải là tiên tửu,là đọc thơ là hát hò,là vui,đấy mày thấy không,lúc thèm chẳng có mà ăn.giờ có lại đâm ra lãng phí,lãng phí quá nhiều,lãng phí tài nguyên, lãng phí sức khỏe và lãng phí cả bia rượu nữa.


- Hề hề... bác nói hay thế


- Thì đang nắng nóng,chém gió với chú cho nó mát thôi ,mà tao nhắc chú,các cụ ngày xưa phán rằng, cờ bạc, rượu chè, trai gái, nghiện hút là “tứ đổ tường”, tức là có hại.  Nhưng các cụ cũng ca tụng thú uống rượu và thú chơi “hoa”... Một trà, một rượu, một đàn bà. Nhưng quan trọng là chơi cũng biết đến độ thôi ,quá là tốn sức lắm.


- Hề hề…


- Mà chú okì cọ cho nó chút,toàn thấy vớt nước không à.


- Hề hề,mải nghe chuyện bác,với lại nó có ghét đâu mà kỳ.


- Thì kỳ cái chỗ yêu ấy ,thằng này lớn lên chắc giống bố


- Hề hề,phải hơn bố mới có phúc,bác nhỉ.nóng nắng thế này nhưng em vẫn "nộp thuế" đầy đủ đấy,hề hề.


- Thế thì tốt,nhưng tao tin chú nộp không đầy đủ,hôm nhiều hôm ít .hôm ngắn hôm dài,nhưng thôi miễn là có nộp.đàn bà người ta không cần nhiều ít, miễn là có là họ vui như ma ám rồi tao nói thật đấy.hôm sau vui hẳn lên nếu không á,mồm nó cứ như ăn phải khoai ngứa cáu gắt, nói lắm,là cái chắc.


- Hề hề,bác nói. con vợ em y chang luôn,mà không hiểu sao,nó nói lắm thế không biết.


- Vì nó có hai mồm mà.


- Hề hề,hề hề,em chịu bác.


- Mà mày cũng phải giữ sức khỏe.tao trông mày hơi gầy,cái đó tốn sức lắm.mỗi trận như thế là tương đương với đi cày, đóng gạch, bốc vác,người ta còn ví như xúc 7 tấn than đấy.


- Bác nói làm em sợ,có lần vui lên một đêm em làm mấy hiệp,giờ nghĩ lại thấy ngu quá ,ngu quá


- Ngu là cái chắc,nhìn chú tao đã thấy ngu rồi,nhất là khi bia rượu vào.mà chú không bồi dưỡng là nhanh có thằng chống gậy, chít khăn lắm.


- Hề hề,giờ thì phải nghe bác.


- Chuyện,trẻ xông pha, già kinh nghiệm mà.


- Bác đã chụp được nhiều ảnh chưa. mà nắng thế này,cứ ngồi nghỉ cho nó mát ,ra kia dễ có đến 40 độ chứ chẳng chơi


- Ấy vậy mà,lát nữa tao lại được mời rượu giả cầy mới khiếp chứ.


- Úi giời,nắng này mà giả cầy,các bác không đổ mùi mắm tôm,em bé bằng con nhái.à có phải bác đến nhà bác Tiến hói cuối xóm không


- Phải rồi


- Các bác là hội lính với nhau ?bác Tiến hói cũng là người nhà em đấy mà cũng tội cho bác ấy,thằng út nó bị đao rõ khổ


- Đao mẹ gì,chất độc da cam chứ còn gì nữa.may mà bác mày có chí vượt lên số phận,có trang trại,vườn cây ao cá,đều là mồ hôi nước mắt cả đấy.đời thằng lính nhiều thằng còn khổ lắm


- Thì chỗ em cũng có bác cả đời ngồi xe lăn,mấy đứa con đều nghèo mà,bác chụp bố con em xong chưa.


- Xong lâu rồi.


- Vậy hả,để em lôi nó lên,lúc nữa các bác rượu xong,ra đây mà vầy,cũng được đấy.


- Ừ để tao tính,có gì mày chụp nhé.


- Hề hề,nhà quê tránh nắng ở đây là nhất bác ạ

- Con cho cháu về ăn cơm

Tuất ngoan ngoãn 

-Vâng ạ

Tôi quay lại , một người đàn bà còn trẻ hơn Tuất ... Đúng rồi ả. 

 

     Trước khi về đơn vị mình, ả đã tạo dấu ấn, bằng việc hạ gục Phó sư trưởng Thủ trưởng cơ quan tham mưu 

 Nghe đâu, trong cuộc họp Đảng đoàn, xét kỉ luật. Căng tới mức, vị này rút súng ngắn, đặt trên bàn thách thức sự vô can của mình. Nhưng thái độ thắng sao được chứng cứ. Hình ảnh anh chị trần truồng như nhộng, quấn lấy nhau, được ai đó ghi lại, đã nói lên tất cả.

 “Bộ tư lệnh quân khu không  thể để một nhân viên phục vụ như vậy. Phải kỷ luật và chuyển "- Đó là ý kiến chỉ đạo của đồng chí tư lệnh Và đơn vị nghiệp vụ bọn tôi, được chọn là nơi ả đến.

 Một lần, trong câu chuyện vui, mù khú, tào lao, ngoài giờ của cánh đàn ông, về tính chủ động của nam giới, về "quan hệ" nam nữ. Ả, ngồi bên, xía vô:

 - Này, các ông đừng cao giọng, khoản ấy, đàn bà chúng tớ "tha" cho thì được. Còn không,một khi phái gọi là "yếu" này, có ý đồ, có dã tâm, thì đấng mày râu các ông, chỉ có "chết".

Cả đám, cười ré lên. Xem câu nói của ả, là nói ẩu, nói lấy được. Có chăng, thị được thể, dễ bốc phét.

 Tuy nhiên, qua thái độ nhơn nhơn của ả, mình cũng thấy rờn rợn. Không khéo, lại "chết" trong vũng trâu đầm. Nhưng nghĩ lại, mình chỉ là thằng cấp phó giúp việc làng nhàng, sơ múi gì mà phải lo xa vậy. Có chăng thứ ả cần là thủ trưởng kia.

 Ngày ấy, nhân thông qua chương trình công tác năm. Khi tham gia, phần sắp xếp bộ máy, lực lượng. Cũng như công việc điều hành, mình gợi ý  ra điều này. Ngầm gửi cho thủ trưởng thông điệp: "Hãy vững vàng, cảnh giác, cẩn trọng".

 Như hiểu ý thủ trưởng nói:

 - Chú yên tâm, từng đánh đông, dẹp bắc. Và bằng ngần tuổi rồi,không lẽ....

 Tôi tin anh.

Rồi ngày định mệnh. Cầm quyết định kỷ luật, bàn giao công việc, nghỉ chờ giải quyết chế độ, anh khóc:

 - Chú à, không thể nói trước được điều gì. Đến lúc này anh mới thấm, phần Người thắng Con, không dễ ...

 Tay cán bộ tổng hợp, người rất gần thủ trưởng, cũng đến lúc thủ trưởng ngã ngựa, mới bộc bạch. 

 - Anh ơi, em biết lâu rồi nhưng không dám... Suốt ngày, lợi dụng chức trách công vụ, mụ ấy cứ xoắn lấy phòng chỉ huy. Ngoài tấm thân đầy đặn, trắng hồng ,gợi tình, là ánh mắt, lúng liếng, đong đưa, đến "chết người". Nhiều lần, em bắt gặp, mụ ta cố tình đứng về phía sau rót nước, chà cả bộ ngực nõn nà, căng tròn vào lưng thủ trưởng. Những khi ấy, em nghĩ, có đến thép, kim cương cũng phải tan chảy, huống chi thủ trưởng mình.

 - Cậu lại tếu và quá đà rồi.

 - Không em nói thật đấy!

 Dù sao việc cũng đã xảy ra. Không còn là chuyện tiếu lâm nữa.

 Không lẽ, tuyên ngôn của ả đúng: " Một khi phái gọi là " yếu" này, có ý đồ, có dã tâm, thì đấng mày râu các ông chỉ có "chết" 

Nhưng thú thật ả quá đẹp:

Ả đẹp rực rỡ như nắng hè

Đôi hàng tóc rủ nón nghiêng che

Mắt liếc nhìn trai đen sóng sánh 

Nhìn ai thằng ấy phải bùa mê.

 Một thoáng bối rối Ả nói

- Em giờ là vợ hai của bố cháu Tuất...

                    DVC

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2023

 ĐA ĐOAN


     Tác giả: Dương Văn Cường 


    Ả lại mơ thấy mình vùng vẫy trong tay gã đồ tể. Phía sau gã, đứa đàn bà xòe xoẹt trong bộ áo ngủ hả hê nhìn bộ ngực căng tròn của ả xổ ra khỏi lớp áo mỏng. Ả cắn bừa vào đôi môi nhớp nháp của gã, nhận về một cái tát trời giáng.

    Không cảm thấy đau đớn vì khóe miệng tứa máu, mà run rẩy vì căm phẫn uất hận, ánh mắt ả lúc đó chắc có lửa, con vợ thằng đồ tể cụp mi nhanh chóng lủi mất.

    Co rúm lại vì đau, ả đã thành đàn bà. Mặc cho  gã dày vò, ả nhắm nghiền đôi mắt, không một tiếng rên rỉ, trong đầu lởn vởn hình ảnh đứa dã tâm hả hê nhìn chồng hùng hục chiếm đoạt mình.

    Khốn nạn đến mấy, chẳng ai lại nối giáo cho chồng làm cái việc thú tính với người đàn bà khác như vậy.


    Ả choàng tỉnh. Vị mặn chát của máu và nước mắt còn đeo đuổi. Bao năm rồi ả không quên được...

     ..Từ sau buổi chiều đó, Đông mơ hồ cảm thấy ả thay đổi. Bỗng nhiên ả tìm đến giãn đám cưới mà hai người đang trông đợi từng ngày. Đông gặng hỏi tại sao nhưng ả chỉ rơi nước mắt không nói. Rồi Đông cũng hiểu ra khi cái tin ả chửa hoang lan đi khắp cả vùng.

   Vợ chồng thằng đồ tể có cả nếp lẫn tẻ, con vợ lại dòng dõi quyền thế. Ả bất lực nhìn cái thai lớn lên từng ngày. Cha ả lầm lũi ngoài lều cá chẳng về nhà. Các cô chị dâu chề môi dè bỉu. Có lúc ả muốn chết mà chẳng được...


    Nhưng điều khiến ả đau đớn hơn cả, là kẻ rắp tâm hãm hại ả không lâu sau đó đã theo Đông đến một phương trời mới. Có nằm mơ ả cũng không tưởng tượng nổi người đàn ông có học thức, có điều kiện kinh tế, thậm chí con nhà cơ bản, lại đang tâm phá hoại cái gia đình vốn đã chẳng ra sao của gã đồ tể.

    Phong lợn cười như Chí Phèo lúc say rượu nhưng không buồn lâu. Vài tuần đã thấy gã mang về một đứa con gái phốp pháp, dạy hai đứa con gọi nó là mẹ. Ả chua chát nghĩ thầm :"Rặt những kẻ chẳng ra gì!"

    Nhưng lòng ả chẳng nguôi đi được. Những giấc mơ vẫn về ám ảnh, hận thù len lỏi từng phút từng giây khi ả chạm đến những góc khuất chứa đầy ám ảnh.


    Con gái ả sinh ra không được bố nó nhìn nhận, già hai năm sau thì cha ả mất, chỗ dựa duy nhất không còn.  Suốt ngày hai bà chị dâu ra vào ngấm nguýt cạnh khóe, cực chẳng đã ả dọn ra chòi cá, bưng bít lại căn lều, mẹ con cư ngụ tạm. Ả với con bé lăn lóc ngoài đồng đầu hôm sớm mai. Trời phú cho nó khỏe mạnh phốp pháp như cha nó. Ả cũng được an ủi phần nào.

    Nếu cuộc sống cứ vậy trôi đi, chắc cũng có ngày mẹ con thoát khỏi cảnh bần cùng.

    Khổ nỗi ả lại quá đẹp, hai mươi ba tuổi như mới vỡ dáng, cặp chân dài và đôi vai thanh mảnh, chẳng giống một người đàn bà lam lũ. Đôi mắt ướt át, ánh nhìn lạ kì cuốn hút. Ả không quan sát ai lâu, thoáng qua cũng đủ để lại dấu ấn một nét buồn u uẩn. 

    "Đa đoan!" , những người già bảo thế.


    Số phận thêm lần nữa cột chặt ả.

    Vào một đêm mưa bão, căn chòi vốn phong phanh của mẹ con ả rung lên bần bật. Gió hắt qua những tấm gỗ bưng ràn rạt xé toạc lớp bạt mục. Mái tôn hứng những đợt mưa ào ào như muốn đổ sập xuống. Con bé ôm chặt mẹ sau mỗi tiếng sấm rền.

    Ả hốt hoảng thấy cửa chòi bật mở, lao vào một cái bóng quen quen. Nó tách hai mẹ con ả khỏi nhau. Ả la hét gọi con, trong ánh chớp lóe lên chỉ thấy một đôi mắt man dại. Ả lại vùng vẫy như lần đầu, còn quyết liệt hơn vì tay vừa chạm đến đứa con gái nhỏ. Nhưng rồi ả chết lặng, vì phút chốc đã thấy nó khóc ré lên ở mãi dưới chân mình.

    Ả đã nằm gọn dưới thân xác đồ sộ của thằng cha đồ tể, và lại hứng chịu những cái tát nảy lửa vào mặt vào tai khi cố gắng cưỡng lại cơn dục vọng của nó.

    Ả khóc tức tưởi, ôm ghì lấy đứa con gái nhỏ, thân thể trần trụi của ả nhờn nhợt trong bóng đêm, đôi mắt ả lại rực lên ánh lửa. Thằng súc sinh đốn mạt đã rời khỏi tự lúc nào.


    Bao nhiêu lần, ả ném tiền của Phong lợn ra cửa, đôi mắt trợn trừng giận dữ, hắn vẫn lì lợm ngấu nghiến ả bằng được. Những đêm sau, hắn vẫn đến, dẫn dụ thêm những bước chân lén lút. Ả chốt chặt cửa, tắt đèn, ngồi co ro trong bóng đêm.

   Cánh cửa chẳng có tác dụng che chắn trước những con quỷ dâm dục. Ả chẳng thể bảo vệ nổi mình.

    Ả thành gái bán hoa lúc con bé thứ hai còn chưa được hai tháng tuổi. Chính tại căn chòi, khi con chị 4 tuổi lăn ra ngủ, ả phải tiếp những gã đàn ông, nhận những đồng tiền nhơ nhớp một cách vô thức để nuôi sống mình và hai đứa trẻ.

    Chẳng ai đặt câu hỏi tại sao và vì đâu, một đứa con gái thánh thiện như ả lại đổ đốn đến vậy.

    Đôi mắt ả vẫn buồn thăm thẳm, cái dáng mong manh lầm lũi bước qua khu chợ. Ả không nhìn ai để tránh gặp phải những ánh mắt khinh khi soi mói.

    Hai đứa trẻ lớn lên, ả lại không từ bỏ được cái nghề đã gắn ả với cái tên "con đĩ" 

    Ả bị đuổi khỏi lều cá, nơi đã biến mình thành gái bán hoa, nhưng rồi cũng xoay sở được căn nhà cấp 4 trong một ngõ nhỏ phố huyện. Ả quen trang điểm, hút thuốc như đàn ông. Hai đứa con gái đứa nào đôi mắt cũng giống mẹ. Ả chỉ duy nhất cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào mắt chúng.

    Reng....reng...

    Ả tắt máy. Chuông điện thoại lại đổ dồn.  Ba lần bị bắt vào trại phục hồi nhân phẩm, ả vẫn quay lại con đường cũ. Nhưng lần này ả quyết tâm bỏ nghề vì nghĩ hai đứa con đã lớn, chúng cần phải có tương lai.

    Ả tắt nguồn chiếc điện thoại ném ra xa.


    Ả dành tám tháng ròng lên thành phố học làm đẹp, nhưng khi về xin việc ở các spa gần nhà, ở đâu cũng chỉ được một thời gian, các bà chủ lại tìm cách cho ả nghỉ việc. 

    Nhận thấy sự kỳ thị trong cách người ta nói chuyện với nhau, ả mệt mỏi nhưng vốn đã chai lỳ với những lời miệt thị, ả vẫn lầm lũi đi tìm việc.

    - Phương à ?!

    Ả bỗng giật thót vì tiếng gọi giật giọng sau lưng, ngay lúc đó không nhận ra người đó là ai, song nhìn có vẻ tươm tất, từng trải.

    - Đúng Phương rồi, Phương khác quá!

    Cô ta kéo tay ả vào quán nước ven đường, chẳng đợi ả nói gì đã hỏi dồn dập:

    - Bạn thế nào? Công việc ổn không? Mấy đứa rồi?

    Nhìn lướt qua gương mặt người đối diện lúc đó ả mới nhận ra Thủy cùng học cấp hai trường làng.

    - Tôi hai đứa rồi, lớn 15 bé 12 tuổi.

    - Thủy vừa ở Đà Nẵng về tháng trước, tình cờ nghe chuyện của Phương, mình đang định đi tìm thì gặp. Phương uống gì ?

    - Gì cũng được ! 

    Ả lơ đãng nhìn ra đường, bóng áo trắng giống con bé Nhàn vừa đạp xe qua.

    - Cho hai cam vắt em ơi!

    Thủy với gọi người phục vụ .

    - Thôi, một đen đá đi ! Ả vội đính chính lại rồi rút gói thuốc lấy một điếu và châm lửa. Thủy khẽ lắc đầu.

    - Bạn khác quá! Trưa nay mời mình về ăn trưa nhé!

    Ả khẽ gật đầu.  Phần vì câu hỏi khó khước từ, phần nữa ả cũng muốn biết dụng ý của cô bạn vốn chưa bao giờ thân thiết, hình như có gì đó hơi đường đột. Lâu lắm rồi không có bạn nên ả nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.


    Trưa và cả tối đó Thủy ở lại với mẹ con ả. Ả đã không ngần ngại kể cho cô bạn nghe về cuộc đời mình. Có nhiều lúc giọng ả chùng xuống, ả hướng đôi mắt nhìn ra con phố heo may đầy lá rụng.

    Câu chuyện của ả có lẽ đã được Thủy mang tới cho một người để rồi sau đó thành một cái kết cục cho chính cuộc đời của ả.


    Hơn ba năm cộng tác với Thủy, ả đã có một spa đầy đủ tiện nghi cho riêng mình. Khéo tay và có hai cô con gái xinh đẹp phụ giúp, spa của ả đông khách, làm không hết việc.

   Ngày cuối tháng bẩy mưa tầm tã, ả nhận được cuộc gọi, hẹn đến quán cà phê đầu phố.

    Đã lâu rồi ả không nghe số lạ, nhất là những cuộc gọi có vẻ bí mật. Thật kì cục, có gì như thôi thúc, ả đi ra đi vào, cuối cùng rồ máy chiếc vespa lao đi trong màn mưa còn dày đặc.

    Ả nhận ra Đông trong góc quán trông ra mặt hồ.

    - Em khỏe không?

    Ả không đáp, nhìn Đông bằng ánh mắt lạnh lùng. Có lẽ ả không còn giữ được chút cảm xúc nào, cái bắt tay cũng trở nên hờ hững.

    Ả không hề biết được điều gì sẽ diễn ra sau đó.

    Đông bây giờ đã là một viên chức cấp tỉnh, có sự nghiệp và có thể nói là có tất cả. Nhưng anh kể : Vợ anh là người đàn bà có tính ghen tuông bệnh hoạn. Cô ấy luôn là nỗi ám ảnh trong các mối quan hệ và công việc của anh...

    Ả bật cười, nhận ra mình hơi vô duyên vì Đông đang rất nghiêm túc. Thực ra ả cứ định cất lời hỏi Đông tại sao lại chọn một người như vậy nhưng rồi lại thôi. Chắc phải có lý do nào đó Đông không muốn nói...

    - Con đĩ ! 

    "Con đĩ"- âm thanh tưởng như mơ hồ vang lên. Ả chưa kịp định thần đã nghe tiếng đổ vỡ cốc chén xoang xoảng.

    Ả đứng phắt dậy, dang thẳng cánh tát vào mặt kẻ vừa lớn tiếng. Bàn tay ả bị giữ lại trong đôi tay người đàn bà to béo đang trong cơn điên loạn.

    Áo váy bật cúc, tóc ả xổ ra, người đàn bà túm lấy giật lia lịa. Ả chỉ nghe loáng thoáng mụ riếc ráy mình là kẻ chuyên lợi dụng, quyến rũ chồng người khác, một con đĩ.

    Bao nhiêu uất hận phút chốc như ngọn lửa bốc cao, ả dồn chút sinh lực cuối cùng đạp mạnh vào bụng kẻ đang vừa la hét vừa đánh mình tới tấp. Thoát ra khỏi, ả với mảnh cốc vỡ trên mặt ghế đâm liên tiếp vào mặt đứa đàn bà đang điên loạn.

    Một tiếng rú thất thanh, cả nhà hàng nhốn nháo. Ả run lên bần bật không phải vì sợ hãi mà vì ả cũng đang bốc hỏa.

    Chưa đầy 20 phút sau tay ả đã nằm gọn trong chiếc còng số 8. Vợ Đông được đưa đến viện cấp cứu trong tình trạng một mắt bị chọc thủng.

 

    Những ngày sau đó trong trại giam, ả bình thản chờ đợi bản án 20 năm tù về tội "cố ý hành hung gây thương tích cho người khác".

    Ả từ chối luật sư, không biện minh đính chính. Người ta chỉ thấy ả thỉnh thoảng cười nhạt thếch như ngày nào cách đấy 18năm Phong lợn đã cười. Ả một lần nữa biết rằng mình không thể tự cứu mình. Nhưng cái đau đớn nhất của ả là có lẽ suốt đời cái từ "con đĩ" sẽ đeo bám lấy mình.

    Ả dân dấn nước mắt khi nghĩ đến hai đứa con gái đang tuổi lớn.

    

    Phía sau song sắt, ả nhìn Thủy đang ủ rũ, nức nở vì thương bạn. Đến tận lúc này ả mới được biết mấy năm nay Đông đã âm thầm giúp đỡ ả. Và cái việc vợ Đông bí mật theo dõi nằm ngoài tầm kiểm soát của Đông. Có lẽ Đông cũng không thoát khỏi ân hận khi lần nữa vô tình xô ả đến đường cùng.

    Trước khi ả trở lại phòng giam, Thủy gạt nước mắt nói với ả :

    - Đừng lo cho hai đứa, mình sẽ chăm lo cho chúng. Mẹ con mình sẽ vào thăm Phương...

    Ả gật đầu. Mối hận 18 năm gồng gánh ả đã trút bỏ được rồi, mà sao lòng ả không thanh thản được.

    D V C