Thứ Năm, 21 tháng 9, 2023

 ĐI BƯỚC NỮA

          Truyện ngắn


Xóm tôi có cụ ông 74 tuổi vừa qua đời, chẳng phải vì bệnh tật, chẳng phải do tai nạn. Ông kết thúc cuộc đời mình bằng cách tự thiêu. Nguyên nhân được chỉ ra là do ông bị con cái cản ngăn không cho… lấy vợ.


Nếu hành động ấy diễn ra ở người trẻ chắc hẳn sẽ gây nên nỗi xót xa, bởi người ta sẽ bao biện do sự dại khờ và nông nổi. Nhưng cụ già rồi, cuộc đời cũng đã nếm trải đủ mọi đắng cay, sao không chịu cảnh vui vầy cùng cháu con những năm tháng cuối đời mà còn đòi cưới vợ? Trước sự ra đi của cụ, người trẻ thì cười cợt bởi ở tuổi ông mà chết vì bị cấm yêu thì thấy nó vô lý quá, người có chút tuổi thì tặc lưỡi “già rồi, còn chi nữa mà ham”. Còn các con ông nghĩ gì, không ai biết.


Mẹ tôi kể, ngày xưa nhà cụ nghèo lắm, nghèo mà lại đông con nên thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc. Vợ cụ cũng vì vất vả quá nên lao lực mà qua đời. Một mình cụ gà trống nuôi con, khổ cực trăm đường, nên dẫu thương cũng chẳng có người phụ nữ nào dám chung vai sẻ chia gánh nặng gia đình với cụ. Năm tháng trôi qua, các con cụ đều lớn khôn, con trai dựng vợ, con gái gả chồng, cuộc sống đã qua ngày khốn khó. Nhiều lần con cái muốn đón cụ về ở nhà cao cửa rộng, nhưng cụ không đành lòng rời xa ngôi nhà nhỏ ở làng, nơi đêm đêm cụ vẫn nhìn lên bàn thờ, nơi đặt di ảnh của người vợ đáng thương vắn số.


Dạo này hàng xóm thấy nhà cụ hay có khách. Khách là một phụ nữ trung niên thua cụ những hai chục tuổi, chẳng ai xa lạ mà là người phụ nữ góa chồng làng bên. Bà lấy chồng nhưng chồng mất sớm nên chưa kịp có một mụn con. Người ta bảo bà có gò má cao là tướng sát phu, vậy nên chẳng ai còn dám tiến tới cùng bà dẫu nhan sắc cũng khá mặn mà xinh đẹp.


Một người góa vợ, một kẻ góa chồng, chẳng còn vướng bận cái con, cùng nhau bầu bạn tuổi già âu cũng hợp tình hợp lẽ. Nhưng các con cụ không nghĩ thế. Họ rồng rắn kéo nhau về, lúc đầu còn lựa lời khuyên ngăn, rồi dần dần tiếng to phẫn nộ. Họ nói cụ già rồi, con đàn cháu đống rồi phải mẫu mực làm gương chứ ai lại làm mấy trò như con nít thế. Họ nói cụ không thương con thương cháu, không quan tâm thiên hạ cười chê, chỉ chăm chăm nghĩ đến bản thân mình. Họ nói bao nhiêu năm nay cụ đã ở vậy được một mình, giờ tuổi cao sức yếu rồi lại sinh ra đổ đốn. Tóm lại là các con cụ nhất quyết không đồng ý bố mình đi thêm bước nữa ở cái tuổi “cổ lai hi”. Sau cùng họ nhẫn tâm ra điều kiện nếu cụ muốn sống theo ý mình thì đừng nhìn mặt con cháu nữa.

Vào sáng mồng năm tết, cụ “đi”. Theo như khám nghiệm hiện trường của cơ quan điều tra thì cụ đã tự đi mua xăng rồi tự đốt mình. Hẳn là cụ đi trong nỗi cô đơn, trong nỗi tuyệt vọng, trong niềm đớn đau xa xót. 


Chẳng ai hiểu được cụ mong muốn gì, có cần phải đến mức thế không? Nhiều người bảo cụ điên rồ, bởi tuổi ấy rồi còn yêu đương gì nữa. Ai bảo già rồi thì không thể yêu đương? ai bảo tuổi tác sẽ làm cho trái tim khô cằn xúc cảm? Mà điều cụ muốn chắc gì đã phải là những ham muốn thường tình như người đời nghĩ. Có thể chỉ là cụ muốn có một người bầu bạn sớm hôm, cùng nhau đi qua những năm tháng cuối đời không cô quạnh. Điều cụ cần đâu phải nhà to, cơm ngon, áo đẹp, mà chỉ là có một người kề cận bên mình vào những sáng gió trở mùa, những đêm giông bão, sương sa. Sinh thời bà nội tôi từng nói: Với người già đêm thường dài hơn, vì họ già rồi nên họ ngủ ít. Họ thức nhiều hơn để tận dụng từng ngày mình đang sống. Những tâm tư của người già, người trẻ đôi khi không bao giờ hiểu được.


Tôi vẫn cứ ngẩn ngơ tiếc rằng, giá như cụ bình tĩnh hơn một chút. Cụ đâu có lỗi gì, đâu có sai trái gì. Cụ đã dành cả đời cho con rồi, cũng đến lúc cụ chỉ cần sống cho cụ. Con cái thấu hiểu cho thì tốt, không thấu hiểu được cũng chẳng cần màng. Không ai hiểu mình, chỉ cần mình hiểu mình là được. Nhưng ấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ khi đã yêu rồi thì bất chấp người trẻ người già cũng khó kiểm soát bản thân mình lắm. Người ta chả bảo yêu là một thứ bệnh tâm thần được xã hội chấp nhận đó sao. Yêu là thứ cảm xúc cực kì đáng sợ, nó khiến ngực người ta mở ra, trái tim mở ra rồi ùa vào làm rối loạn hết tâm can, đến nỗi chẳng còn biết mình tỉnh hay mê, mình khôn hay dại. Và cụ thì đang yêu, có lẽ là như vậy.


Giá như các con cụ rộng lòng hơn một chút mà sét xuy, chắc rằng họ sẽ đồng cảm được với những mong ước của cha mình. Cha đã dành cả cuộc đời mình cho con, không có nghĩa là cha không có mưu cầu hạnh phúc. “Con chăm cha không bằng bà chăm ông” – câu nói này tôi tin là chính xác hoàn toàn và tuyệt đối. Nhưng tôi vẫn nghĩ cụ chọn cái kết bi ai như vậy chưa chắc là do mối duyên già bị phản đối, mà có lẽ là cụ quá đau lòng vì sự vô tâm vô tình của những đứa con. Hóa ra chỉ có mẹ cha là yêu thương con vô điều kiện, còn con cái cuối cùng chỉ nghĩ đến cảm xúc, đến sĩ diện của bản thân mình mà thôi.


CÔ BÁN BÁNH

                  Truyện ngắn

 

Đám đông kẻ đứng người ngồi lố nhố, những xấp tiền thi nhau thả xuống hai mặt chẵn, lẻ... Những tiếng chửi bới, la hét vang lên inh tai nhức óc, âm thanh không khác gì một cái chợ vỡ... 


Những cái miệng nhai bánh rán nhồm nhoàm, những đôi mắt hồi hộp, hau háu nhìn xuống dưới chiếu bạc...


Chị bán bánh rán co ro trong chiếc áo sơ mi sờn cũ màu xám giữa trời đông rét mướt, bên chiếc xe đạp rách nát, kiên nhẫn đứng chờ...


Tôi uống nốt chai nước rồi móc tiền ra trả. Từ đây tới điểm dự hội nghị còn 10 km,gần một tiếng đồng hồ nữa mới phải có mặt, nhưng những "mỹ từ" văng ra từ cái đám nhốn nháo bên cạnh làm tôi không muốn ngồi thêm. Lấy lại tiền thừa, tôi chuẩn bị đứng lên bước ra...


Tiếng hai người đàn ông cãi chửi nhau, rồi ba người, bốn người... Rồi...choang!... Bát đĩa vỡ lăn lóc... Những bàn tay tranh nhau chộp xuống những đồng tiền còn vương lại dưới đất. Đám bạc giải tán một cách bất đắc dĩ, nhanh chóng tản vào quán nước và các nơi xung quanh...


Chị bán bánh rán ngơ ngác, luống cuống đôi dép rách cố gắng gạt chân chống xe. Lúc này tôi mới để ý thấy bàn chân trái của chị bị cụt một nửa. 


Tập tễnh bước về phía quán nước, tháo chiếc nón rách đen kịt trên đầu ra, chị rụt rè nói với đám người vừa ngồi xuống:


- Các anh ơi... các anh làm ơn cho em xin... tiền bánh với ạ...


- Bánh nào, bánh gì? - gã đàn ông trung tuổi mép đầy vụn bánh rán trừng mắt hỏi.


- Dạ, các anh cho em xin... tiền bánh rán các anh... vừa ăn ý ạ...


- Đ...mẹ con này mày điên à? Ai gọi thì thằng ấy trả, sao lại đòi bọn bố mày? - gã khác ngồi cạnh lớn tiếng.


- Các anh... các anh thương em... lãi lời chả là bao... Anh nào ăn bánh... thì trả cho em... với ạ! - chị bán bánh mếu máo.


- Ơ đ...mẹ con này, bố mày đùa với mày đấy à? Biến mẹ mày đi, lèo nhèo bố đập cho bây giờ! - gã trẻ tuổi quát to.


Bà bán nước xua tay, nhẹ nhàng nói:


- Thôi các chú, đừng làm vậy mà tội người ta! Vợ chồng cô ấy bị tai nạn giao thông, chồng thì mất, cô ấy thì tàn tật, mà vẫn hàng ngày đạp xe bán bánh nuôi bốn đứa con ăn học, các chú thương tình trả cho người ta đi...


- Việc của bà đấy à? Éo phải việc của bà thì đừng xen vào! - gã trẻ tuổi sừng sộ.


- Bà thương nó thì bà trả tiền đi! - một giọng đàn ông ngồi phía sau vọng ra.


- Còn đứng đấy làm con c...gì? Định ăn vạ bọn bố mày hả, thích ăn vạ không? thích không?? - gã trẻ tuổi đứng phắt lên, tư thế như đang vớ lấy vật gì...


Tấm thân gầy gò của chị bán bánh run lẩy bẩy, chị luống cuống đội lại chiếc nón rách lên đầu, tập tễnh bước về phía chiếc xe đạp, nước mắt ràn rụa...


Tôi từ nãy vẫn đứng như trời trồng, theo dõi toàn bộ diễn biến vừa xảy ra. Tôi không nhớ chính xác là lúc đó tôi đã nghĩ những gì, chỉ nhớ cái cảm giác muốn lao đến đạp vào mặt cái lũ súc vật kia, kèm với một vài từ rất bậy xuất hiện trong đầu tôi lúc đó, hình như thế...


Tôi lặng lẽ tiến lại chỗ chị bán bánh đang lúi húi với chiếc xe đạp và nói:


- Chị ơi, tiền bánh của chị này, hết bao nhiêu tiền hả chị?


- Không, em chỉ lấy tiền của mấy anh kia thôi, anh có ăn bánh của em đâu - chị bán bánh nhìn tôi và nói trong tiếng khóc.


- Mấy anh đó vừa nhờ tôi trả hộ mà, bao nhiêu tiền hả chị?


- Dạ, 19 cái... là 38 ngàn ạ! - chị nghẹn ngào - nhưng em không lấy đâu ạ... Các anh kia không trả... Đây là tiền của anh, em không lấy ạ! - chị quay xe.


- Chị cầm lấy đi, các anh ấy vừa nhờ tôi trả thật mà!  Kìa chị ơi, này chị... chị ơi....


Chị bán bánh đã khom lưng đạp xe đi tới giữa con đường, bỏ lại tiếng gọi của tôi ở phía sau... Tôi định đuổi theo chị, nhưng chợt hiểu rằng với những con người có lòng tự trọng cao như chị, thì điều đó có thể trở thành vô nghĩa...


- Đ...mẹ thằng nghệ sĩ lởm, ra cái vẻ... - tiếng một gã đàn ông lẩm bẩm trong quán nước vẳng vào tai tôi.


- Kệ người ta, người ta có tiền, người ta thích thể hiện... - tiếng một gã khác.


Mặt tôi nóng bừng. Tôi quay phắt lại nhìn trừng trừng vào đám người khốn nạn, răng nghiến lại... Tôi không phải là người có tiền, nhưng chắc chắn tôi giàu nhân cách hơn những kẻ tởm lợm này.


Tôi cứ đừng nhìn như vậy một lúc, và suýt nữa thì mất bình tĩnh... Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để hiểu việc gì nên, việc gì không. Tôi lặng lẽ ra xe và đi. 


Phía xa xa cuối con đường, cái bóng gầy gò tiều tụy của chị bán bánh rán với chiếc xe đạp cọc cạch và chiêc nón đen kịt rách nát cứ mờ dần, mờ dần... rồi mất hút trong không gian bát ngát.


Một cảm giác khó thở xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi... Tôi đã muốn làm một việc tốt, nhưng tôi đã thất bại thảm hại.


Vậy đấy, 38 nghìn đồng, mà thể hiện được hai thái cực rõ nét của nhân cách những con người. Giá trị của sự lao động chân chính và lòng tự trọng cao quý không phụ thuộc vào sự cao sang hay nghèo hèn. Và tôi càng thấm thía câu nói: "sự khốn nạn khác sự tử tế ở chỗ: sự khốn nạn thì không có giới hạn.


ÁM ẢNH

          Truyện ngắn


     Hắn một mình tìm lối ra sông . Doi cát ngày ấy đã đã sói mòn mất tích  . Bề ngang sông thu hẹp lại , hai bên bờ không còn vắng vẻ với đôi bãi bồi rộng trơ lên khi nước cạn .

     Hắn cảm thấy sóng to hơn và sông thì sâu hơn .

     Một vật nổi lập lờ phía xa xa như khúc gỗ . Hắn thoáng lạnh cả người . Văng vẳng tiếng cười lanh lảnh , rồi cả tiếng la hét của người đàn bà xoã tóc chạy dọc bãi sông .

     Hai mươi bẩy năm , chưa bao giờ hắn quên mình là kẻ hèn nhát và dối trá . Một đứa trẻ mười tuổi đã vì tính tò mò ngu ngốc của hắn mà phải chết . 

     Đen , cái tên thân mật người ta thường gọi con bé . Nó bơi lội như rái cá . Còn hắn chỉ là thằng con trai trắng xanh nhút nhát , chẳng bao giờ dám bơi ra xa bờ .

     Cái ngày định mệnh ấy hắn  theo vài đứa trong xóm ra tắm sông .

     Hắn ngồi trên lều cất vó của ông ngoại Đen . Thực ra hắn cũng tắm nhưng sợ nắng , nên trốn vào lều ngồi  . Cái nút buộc để giữ cho vó treo khiến hắn tí toáy muốn thử . Hắn rút dây , cái vó lao xoẳm xuống mặt sông chìm lỉm .

     Lúc đó nước đang lớn .

     Hắn chỉ thoáng thấy con bé Đen bị chụp trong cái màn vó giãy dụa , nước hơi sủi lên rồi trở lại lặng ngắt trôi thanh bình .

     Hoảng hốt không kịp nghĩ mình cần phải kéo vó lên khỏi mặt nước , cuống quýt hắn gọi bạn  đang ở cách đó khá xa .

     Sợ hãi tột cùng , hắn vơ vội quần áo chạy như ma đuổi khỏi cái doi cát .

     Người ta chỉ biết rằng hắn bị cảm nắng nên về trước , còn cái vó tuột xuống có thể do con bé Đen bíu vào lúc đuối nước .

     Hơn hai giờ sau Đen mới được đưa lên , mặt cô bé trắng bệch . Hắn chỉ nhìn một lần rồi ám ảnh không bao giờ dám trở lại khúc sông ấy nữa .


     Từ đó hắn sợ những vật có hình dáng giống như cái vó , sợ cả sợi dây gầu mà mẹ hắn thả xuống giếng khi cần lấy nước .

     Gia đình  chuyển về thành phố , cho đến giờ hắn vẫn là một thằng hèn nhát , vì chưa một lần dám đến thắp hương cho con bé .

     

     Thế mà hôm nay hắn một mình tìm về khúc sông này , muốn một minh tự lí giải điều nghi hoặc .

     Mẹ hắn đi xem , thầy bảo hắn có duyên âm đeo đuổi . Không hiểu sao hắn lại tin ngay .

     Là con nhà nền nếp , đẹp trai lại có sự nghiệp . Bốn mốt tuổi , hắn vẫn chưa có mảnh tình vắt vai . Gặp ai hắn cũng mường tượng người ta có nét hao hao con bé Đen năm nào .

     Có lẽ vậy nên chẳng có cô gái nào vừa ý hắn ...,

     - Chú tìm gì đấy ?!

     Hắn giật thót . Một cô gái tóc xoăn , đôi mắt to và cái miệng thanh tú nhìn chăm chăm hắn từ phía sau .

     Lại là nét quen quen của con bé Đen ... Hắn định tránh qua một bên nhưng cô gái đã quay lại đi về hướng ngôi nhà có cái cửa sơn xanh trông ra doi cát cũ .

     Lúc đó hắn mới nhận ra mặt trời đã lên cao . Hắn cần phải tự tay thả những thứ mang theo xuống sông .

     Miệng lầm rầm khấn , nắm hoa hắn thả xuống cứ loanh quanh mãi nơi hắn đứng chẳng chịu trôi đi .


     Chỗ này cách chỗ ngôi nhà cửa xanh không xa . Khi ngẩng lên , hắn hơi ngượng nghịu vì đôi mắt to đen ấy vẫn đang nhìn mình chăm chú .

     Chẳng còn cách nào , đành vào giả vờ xin nước uống .Lúc đó hắn mới ngắm kỹ , cô gái rất khó đoán tuổi , hoặc ít ra cũng trẻ hơn tuổi của mình .

     - Em ba mươi  - Cô trả lời câu hắn hỏi một cách lơ đãng .

     - Nhà đi đâu cả rồi em ?

     - Em sống một mình . À còn có mẹ nữa . Mẹ mới chuyển vào Nam với dượng . 

     Cô nói rồi đẩy cốc nước về phía hắn .

     - Chỉ có nước vối thôi ! Chú uống tạm ...

     Hắn ngước nhìn lên ban thờ trống trải . Không nhận ra ai trong số những di ảnh .

     - Chú vừa thả hoa lễ xuống sông cho ai vậy ?

     - Em tên gì ? - Hắn vội đánh trống lảng .

     - Hoài .

     Định  hỏi sao vẫn ở một mình , cái miệng xinh xinh của Hoài nhoẻn cười khiến hắn kịp dừng lại . Nhưng không ngăn nổi tò mò , hắn buột miệng :

     - Còn kén chọn sao chưa lấy chồng ?

     - Chú có vợ chưa ? 

     Hoài vừa rót thêm nước vào cốc cho hắn , vừa hỏi .

     - Cũng đang tìm .

     - ....

     - Em có ưng làm vợ anh không ?

     Hắn bối rối ngạc nhiên không hiểu sao mình hỏi vậy . Hoài lại cười . Hắn ngơ ngẩn nhìn gương mặt Hoài bừng sáng như nắng sớm mai .

     - Chú làm khách nhà ai thế ạ ?

     Hắn nhìn thời gian  trên chiếc điện thoại và thấy tiêng tiếc vì đã đến lúc nên về . Hoài tiễn hắn ra cổng , chỉ cho hắn con đường gần nhất ra quốc lộ . Hắn định nói là hắn đã thuộc đường rồi nhưng lại thôi .

    Qua gương xe , chiếc cổng gỗ khuất dần sau lối rẽ . Hắn xua đuổi cái ý nghĩ rằng Hoài cũng có nhiều nét rất quen  . Mơ hồ , đầu óc hắn lởn vởn ý thức về doi cát với cái vó bè và con bé Đen hai mươi bẩy năm về trước .


     Từ thành phố về chưa đầy hai mươi cây số . Cố không nghĩ tới ngôi nhà có cửa xanh đó nhưng hắn lại đang đi về phía con đường cũ .

     Đổ lỗi cho mình chỉ tò mò muốn biết tại sao một đứa con gái xinh xắn đến vậy , đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa chồng . Thực ra hắn đang giằng co giữa ám ảnh về Đen và Hoài  .

     Có cái gì đó cứ thôi thúc hắn tìm về với doi cát cũ .

     Hắn nhận ra Hoài cũng có cảm tình với hắn từ sau những lần về thăm . Lần nào hắn cũng định hỏi về gia đình cô bé Đen nhưng lại sợ . Hắn sợ Hoài sẽ cho hắn biết một câu chuyện động trời mà hắn đang lo lắng nếu đó là sự thật .

     Chen chân giữa quá khứ và hiện tại , thấp thoáng một mái ấm mà hắn đang kiếm tìm .  Hắn nhận ra mình tìm về với Hoài bằng thứ tình cảm mơ hồ , nửa muốn thương yêu bảo bọc , nửa muốn dựa dẫm để quên đi cái ám ảnh luôn đeo đẳng .

     Trong đầu hắn manh nha kế hoạch đưa Hoài về thành phố .


     Hắn đã đứng trước ngôi nhà có cửa xanh trông ra doi cát . Mùi hương trầm thoảng bay . Mâm cơm cúng trên bàn thờ đập vào mắt hắn .

     Hoài chạy lại bên hắn ríu rít vui như chú chim sẻ tìm bạn . Hắn bước vào trong nhà , đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên trán người yêu , rồi nhìn lên bàn thờ ra dấu hỏi .

     - Hôm nay là ngày giỗ của chị Phượng . Chị em mất vì đuối nước lúc mới mười tuổi .

     - Đen ?! - Giọng hắn thảng thốt .

     - Sao anh biết ?

     Hoài đưa mắt nhìn sắc mặt tái mét của hắn nghi hoặc . Hắn muốn khụyu xuống .

     Không nói thêm lời nào . Hắn chỉ bảo : " Anh  có việc gấp ! " rồi lên xe phóng thẳng .


     Một thời gian rất lâu sau đó hắn không quay lại cái xóm nhỏ . Dù rất nhớ Hoài nhưng hắn không vượt qua nổi nỗi day dứt về cái chết của chị cô .

     Hắn thấy mình vẫn hèn nhát như ngày nào . Ám ảnh khiến hắn tiểu tuỵ , nhưng tình yêu còn giày vò hắn khổ sở hơn .

      Còn có gì đáng trách bằng nếu hắn lại một lần nữa làm tổn thương người con gái mà hắn vừa đem lòng yêu thương .Tội lỗi có thể tha thứ nếu hắn dũng cảm thú nhận . Và hắn sẽ chẳng làm được gì nếu cứ tiếp tục hèn nhát .

    

     Hắn nghĩ đến ngôi nhà hạnh phúc trong mơ của mình , nghĩ đến người con gái  đang đợi nghe từ hắn một lời giải thích .

     Cuối cùng hắn cũng nhận ra . Thời gian sẽ không đợi hắn mãi .

     Chiếc xe rồ đi giữa trưa nắng gắt . Bố mẹ hắn ngơ ngác gọi với nhưng hắn đã đi khuất . 

     Ngôi nhà cửa xanh trông ra roi cát cũ đang đợi hắn .


TRĂNG MUỘN

                Truyện ngắn

                    Cu Tuất nằm duỗi dài ,  phe phẩy cái quạt nan , sao lờ mờ, lởn vởn những đám mây, thỉnh thoảng nó lại đập lũ muỗi phành phạch. Bức bối quá, Tuất định đi dội mấy gáo nước cho đỡ, chợt con bé khóc ré lên , vội vàng mê mẩn chạy vào giường

- Bố đây, bố đây thằng Bin hư nào , gác cả hai chân vào mặt em thế này. Miu ngoan nào ngoan nào , bố thương.

Con bé ọ ẹ thêm tí nữa, lại ngủ ngoan trong vòng tay của Tuất, nước mắt vẫn mọng vòng quanh mắt.


Từ ngày vợ Tuất đi Công ty, Tuất vừa làm bố vừa làm mẹ. Cô vợ chuyên làm ca đêm, ngày có về cũng lăn ra ngủ , thành ra mọi việc từ đồng áng đến con cái, giặt giũ... Một tay Tuất quán xuyến.


Trước dịch tả lợn Châu Phi, lợn đã rớt giá như bèo. Nuôi đàn lợn nửa năm giời mà đến lúc bán thương lái chê ủng chê eo...nào là quá cân, lắm mỡ, thành ra cả chục đàn lợn nhà Tuất phải bán vo cho thương lái, chả cân kẹo gì, số tiền thu được chưa bằng một nửa số vốn cám


Đâm lao theo lao, vợ chồng Tuất lại tái đàn. Vừa mới vào gần ba trăm giống thì dịch tả ập đến. Tiền hỗ trợ chả được là nhiêu, thế là vốn liếng bao năm chăn nuôi của vợ chồng Tuất đổ xuống sông xuống biển, số nợ tiền cám cả trăm triệu lần trước không lấy đâu ra mà trả.


Vợ Tuất xin đi làm ở công ty điện tử , tháng tháng cũng được dăm bảy triệu. Tuất ở nhà đồng áng trông con, thỉnh thoảng gởi được con cho bà trông giúp, Tuất đi phụ hồ.


Vợ Tuất dáng người thon lẳn, da ngăm đen, mình cá trắm. Cặp mông tròn trịa đi cứ nẩy tanh tách, bộ ngực cũng chẳng chịu thua , cũng nhảy chồm chồm theo nhịp bước. Từ ngày đi công ty ả khác hẳn, nước da ngăm đen mìn mịn dường như dễ ăn son phấn hơn. Thoa tý kem thôi nhìn ả đã như một người khác. Ánh mắt lúng liếng , cặp môi đỏ mọng nom lúc nào cũng như ươn ướt...


Đêm đi ngằm ngặp , ngày lăn ra ngủ. Lựa lúc con sang nhà ông bà , Tuất khẽ choàng tay ôm vợ

- Xê ra kia cho người ta ngủ, mệt bỏ mẹ

Tuất không nói gì , quay mặt vào trong


Có lần cũng thế , Tuất nhớ vợ

- Người gì hôi khiếp, lẽ cả tuần nay không tắm

Xin bố !


Tuất buồn, đã thế cái mùi nước hoa sặc sụa hăng hắc từ người vợ Tuất cứ phảng phất mãi không thôi, buồn nôn Tuất bỏ ra ngoài .


Chiều tối đi làm, vợ Tuất dặn với

- À mà này , ở nhà nhớ giặt quần áo, cái áo con xịn mấy củ đấy và bộ ngủ đừng cho vào máy giặt, nó nát tươm ra, giặt tay xong phơi riêng ra nhá


Tuất như một cái máy lúc nào không biết, sáng đưa con đi học , đi mẫu giáo . Xong đi làm quanh quẩn trong làng, chiều đón con. Nửa đêm buồn quá chả ngủ được , ra vườn ngắm trăng suông.


Đã mấy lần vợ Tuất được anh quản đốc đưa về tận nhà với lí do xe hết bình ắc quy không đề được, trời mưa xe ngập chết máy phải gửi lại.


Sinh nhật vợ Tuất ( từ ngày cưới nhau)  tổ chức ở nhà hàng, chỉ có mỗi vợ Tuất cùng lũ bạn ở công ty, ba bố con ở nhà. Nửa đêm anh quản đốc mới đưa vợ Tuất về, ôm theo một đống quà... Đồ lót ,trang sức, váy vó cả mớ, son môi sữa tắm, mấy phong sô cô la và một bó hoa hồng hẳn ba mươi tư bông.


 Tối chủ nhật, hai đứa bé đã ngủ, Tuất đến bên vợ rụt rè

- Em này, anh tính hay mình lại tái đàn

Vợ Tuất nhảy dựng lên 

- Thôi, thôi, tôi xin bố . Hai đận còn chửa chết hay sao . Ông thích thì đi mờ tái, tôi chịu!

- Thì anh muốn có vợ có chồng như xưa, đằng này em cứ đi biền biệt, cả tuần chả nói chuyện với con , tội lắm!

- Ôi dào, vẽ chuyện! Không có tiền lại chả rã họng ra đấy à, hay anh thấy vất vả quá. Thôi được để mai tôi nói chuyện với ông bà. Mỗi tháng gởi ông bà hai củ, xong phim. Ông muốn đi đâu thì đi, con để ông bà lo cho

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì nữa, xê ra cho tôi ngủ . Mai còn phải đi làm bù.


Nuốt cục nước bọt suýt nghẹn. Tuất ôm cái chiếu ra vườn ngắm trăng.


Ngày mới lấy nhau, vợ chồng bảo ban chịu thương chịu khó làm ăn, rồi sinh con để cái đâu có gắt gỏng tí nào.


Tuất nhớ những đêm trăng sáng, vợ chồng nằm bên nhau cũng ở chỗ này . Tay chân cấu chí nhau, rắm rít um tùm mà vẫn ôm nhau cười như nắc nẻ ấy thôi. Tuất thèm được như ngày ấy.


Trăng hôm nay muộn quá, đằng đông mới he hé một tí lưỡi liềm đỏ lòm mà đã bị đám mây che khuất.

            Dương Văn Cường

 https://youtu.be/95eSRHg68JY?si=UudaR_KerXiUhIY-

 

LỜI PHÁT BIỂU TẠI LỄ RA MẮT HỘI HỔ THÁI NGUYÊN
Thưa các bạn hội hổ Thái Nguyên
         Hồ núi Cốc chúng tôi đã đến rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng có cảm giác như lần đầu. Bởi đất trời luôn đổi mới, con người lúc nào cũng phơi phới nõn nà đậm đà như búp chè Thái quê ta.
     Thưa các bạn: sống ở đời
         Ai cũng muốn để đời sau
Một câu, một việc nặng màu quê ta
Hay:
         bạn ơi cứ sướng đi mà
Giàu nghèo rồi cũng làm ma cuối đời
         Bởi thế cho nên than  điện Uông Bí chúng tôi đã đun nóng búp chè Thái Nguyên tạo ra thứ nước đặc biệt cho muôn đời lưu danh và nhớ mãi.
          Đến với lễ ra mắt của  hội hổ Thái Nguyên hôm nay, hội nhâm Dần 1962 Uông Bí mong muốn tình cảm của hai hội ta mới đầu là một mùi hương, một bông hoa năm cánh trắng ngan ngát rung rinh, thế rồi một cái nõn  hình bầu rượu bé tý nhô ra nó hút dòng nhựa đặc sánh của đất làng mà kết trái.
Chúc buổi ra mắt thành công
Chúc các bạn mạnh khỏe
            Dương Văn Cường