MẸ LÀ
Mẹ là nắng ấm ban mai
Là hương trái ngọt trĩu sai bốn mùa
Mẹ là cô tấm ngày xưa
Là nàng tiên nhỏ con vừa nằm mơ
Mẹ là khúc nhạc vần thơ
Là dòng suối mát bến bờ con qua
Mẹ là bóng mát cây đa
Là đồng xanh ngát vườn cà nương dâu
Mẹ là biển cả sông sâu
Là vầng trăng tỏ nhuộm màu hiền lương
Mẹ là dòng sữa yêu thương
Là bao ý đẹp vấn vương trong người
Mẹ là ánh mắt nụ cười
Là xuân,là hạ, là trời mưa ngâu
Mẹ là tiếng nói ban đầu
Là vầng dương sáng bên lầu không trăng
Mẹ là chú cuội cô hằng
Là mây là gió đồng bằng núi non
Nuôi con dáng ngọc vừa tròn
Vì con thân mẹ héo mòn tuổi xuân
Tim con vẫn muốn mẹ gần
Xin cho con được một lần trong mơ
Như ngày xưa thưở bé thơ
Trong vòng tay mẹ ầu ơ ...giấc nồng.
Dương Văn Cường
Uông bí:8/3/2014
Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016
Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016
NGÀY XƯA
Tôi tìm về lại ngày xưa
Tuổi thơ đi học nắng đưa bên thềm
Bao nhiêu chuyện cũ chưa quên
Bao nhiêu bạn học làm lên bây giờ
Đời người như một giấc mơ
Tưởng như huyền thoại ai vừa dựng lên
Bạn nào nhớ được hết tên
Bạn nam,bạn nữ ôi thèm ngày xưa
Ngày xưa ăn cơm với dưa
Cá kho niêu đất canh chua mẹ dầm
Thiếu cơm ăn củ khoai hầm
Mùa đông lạnh giá quen nằm ổ rơm
Đôi khi rau má độn cơm
Vô tư chẳng tính thiệt hơn làm gì
Chiến tranh bao cảnh chia ly
Khó khăn chồng chất vẫn vì lợi chung
Thời bao cấp chẳng ngại ngùng
Quần lành áo rách vẫn cùng tiến lên
Chẳng ai nghĩ đến bạc tiền
Bán mua bằng cấp tham quyền nịnh trên
Tình bạn trong sáng làm nền
Cái ngày xưa đã làm lên bây giờ
Tình bạn đẹp cứ như mơ
Gặp nhau vui khổ thành thơ dạt dào
Ước gì vật đổi dời sao
Để tôi về với ngọt ngào ngày xưa
Dương Văn Cường
Uông bí:12/11/2016
Tôi tìm về lại ngày xưa
Tuổi thơ đi học nắng đưa bên thềm
Bao nhiêu chuyện cũ chưa quên
Bao nhiêu bạn học làm lên bây giờ
Đời người như một giấc mơ
Tưởng như huyền thoại ai vừa dựng lên
Bạn nào nhớ được hết tên
Bạn nam,bạn nữ ôi thèm ngày xưa
Ngày xưa ăn cơm với dưa
Cá kho niêu đất canh chua mẹ dầm
Thiếu cơm ăn củ khoai hầm
Mùa đông lạnh giá quen nằm ổ rơm
Đôi khi rau má độn cơm
Vô tư chẳng tính thiệt hơn làm gì
Chiến tranh bao cảnh chia ly
Khó khăn chồng chất vẫn vì lợi chung
Thời bao cấp chẳng ngại ngùng
Quần lành áo rách vẫn cùng tiến lên
Chẳng ai nghĩ đến bạc tiền
Bán mua bằng cấp tham quyền nịnh trên
Tình bạn trong sáng làm nền
Cái ngày xưa đã làm lên bây giờ
Tình bạn đẹp cứ như mơ
Gặp nhau vui khổ thành thơ dạt dào
Ước gì vật đổi dời sao
Để tôi về với ngọt ngào ngày xưa
Dương Văn Cường
Uông bí:12/11/2016
Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016
QUÊ TÔI
Quê tôi đồng lúa xanh xanh
Con đê uốn khúc bao quanh xóm làng
Quê tôi những buổi chiều vàng
Lung linh nắng lụa ngân vang tiếng cười
Quê tôi Đa Lộc quê tôi
Đẹp như thiếu nữ ửng đôi má hồng
Quê tôi một dải mênh mông
Lúa ngô mượt óng ruộng đồng phì nhiêu
Quê tôi thư thái cảnh chiều
Dòng sông êm chảy mái chèo nhẹ đưa
Quê tôi sau lũy tre thưa
Mái trường ngói đỏ mới vừa dựng xong
Quê tôi những sớm mai hồng
Buồm khoe cánh bướm giữa dòng ngược xuôi
Quê tôi quê của bao đời
Cần cù chịu khó yêu người thiết tha
Quê tôi dưới ánh trăng ngà
Xóm làng rộn rã tiếng gà gáy đêm
Quê tôi ấm áp êm đềm
Lúa nhiều áo trẻ mang thêm sắc mầu
Đồng giang ơi dải sông sâu
Đắm vần thơ để mang sầu lòng ai
Nơi sinh chỉ một không hai
Rảnh rang ta lại viết bài thơ quê.
Dương Văn Cường
Quê tôi đồng lúa xanh xanh
Con đê uốn khúc bao quanh xóm làng
Quê tôi những buổi chiều vàng
Lung linh nắng lụa ngân vang tiếng cười
Quê tôi Đa Lộc quê tôi
Đẹp như thiếu nữ ửng đôi má hồng
Quê tôi một dải mênh mông
Lúa ngô mượt óng ruộng đồng phì nhiêu
Quê tôi thư thái cảnh chiều
Dòng sông êm chảy mái chèo nhẹ đưa
Quê tôi sau lũy tre thưa
Mái trường ngói đỏ mới vừa dựng xong
Quê tôi những sớm mai hồng
Buồm khoe cánh bướm giữa dòng ngược xuôi
Quê tôi quê của bao đời
Cần cù chịu khó yêu người thiết tha
Quê tôi dưới ánh trăng ngà
Xóm làng rộn rã tiếng gà gáy đêm
Quê tôi ấm áp êm đềm
Lúa nhiều áo trẻ mang thêm sắc mầu
Đồng giang ơi dải sông sâu
Đắm vần thơ để mang sầu lòng ai
Nơi sinh chỉ một không hai
Rảnh rang ta lại viết bài thơ quê.
Dương Văn Cường
Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016
TẶNG CÔ BÁN QUÁN
Hôm nay vào quán em ngồi
Gió se lạnh buốt cả đôi vai gầy
Đồng tiền lẻ cũng đắng cay
Chìm trong bể khổ tháng ngày long đong
Đời em lên thác xuống ghềnh
Đôi vai gánh nặng bồng bềnh chồng con
Nhà xiêu ở tận sườn non
Nắng mưa giông bão xoay tròn cực thân
Em tôi vẫn phải tảo tần
Nết na hiền thục mười phân vẹn mười
Ngẫm xem cũng một phận người
Em tôi nặng nợ một đời chuân chuyên
Câu thơ tôi thả trăm miền
Mong em nhặt được bình yên quán nghèo.
Dương Văn Cường
Uông bí:30/10/2016
Hôm nay vào quán em ngồi
Gió se lạnh buốt cả đôi vai gầy
Đồng tiền lẻ cũng đắng cay
Chìm trong bể khổ tháng ngày long đong
Đời em lên thác xuống ghềnh
Đôi vai gánh nặng bồng bềnh chồng con
Nhà xiêu ở tận sườn non
Nắng mưa giông bão xoay tròn cực thân
Em tôi vẫn phải tảo tần
Nết na hiền thục mười phân vẹn mười
Ngẫm xem cũng một phận người
Em tôi nặng nợ một đời chuân chuyên
Câu thơ tôi thả trăm miền
Mong em nhặt được bình yên quán nghèo.
Dương Văn Cường
Uông bí:30/10/2016
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)