Thứ Năm, 25 tháng 11, 2021

 TÌM TRONG DÂN GIAN 


Quá liều chẳng phải anh hùng

Quá nghèo sẽ dễ cố cùng hại thân

Quá giàu lo trộm theo chân

Quá quan tâm dễ hiểu lầm buộc nhau.

Quá yêu sẽ dễ bị đau

Quá ghét đến lúc gặp nhau khó nhìn

Quá gian sẽ chẳng ai tin

Quá nhớ mọi chuyện cứ in trong đầu.

Quá cực thì bảo như trâu

Quá lời thì bảo người đâu lắm điều

Quá xinh sẽ khổ vì yêu

Quá xấu thì đến xế chiều vẫn lo.

Quá ngu thì bảo như bò

Quá khôn bị chửi chỉ lo thân mình

Quá vui thì bảo vô tình

Quá buồn thì bảo đày mình cực thân.

Quá thật thà bảo là đần

Quá mập bảo ăn hết phần, tham ô

Quá ốm thì bảo xương khô

Quá tiết kiệm bảo ki bo khổ đời.

Quá hoang phí bảo bán trời

Quá chậm thì bảo làm, chơi như rùa

Quá tài thì chẳng ai ưa

Quá dốt thì đến con lừa cũng khinh.

Xem ra Quá thật muôn hình

Chẳng tìm Quá hợp với mình được đâu

Có bao cái Quá đau đầu 

Khéo nhạt một chút biết đâu lại vừa!

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2021

 CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI 

Tôi là bà giáo già 62 tuổi về hưu. Hiện tại tôi đang sống một mình trong căn nhà 4 tầng gần Hoàn Kiếm. Nói về của ăn của để thì tôi chẳng có nhiều, tuy nhiên tôi cũng không thiếu thốn đến mức phải ngửa tay xin các con. Tôi luôn nghĩ vợ chồng chúng nó tự lập được không phải phiền đến mình là tốt lắm rồi. Giới trẻ ngày nay thật giỏi.


Ông nhà tôi mất cách đây 3 năm. Con cả ở rể bên ngoại, còn trai thứ 2 ở cùng tôi. Nhưng sau khi bố mất vợ chồng nó cũng xin ra ngoài ở riêng. Mấy lần dâu út về nói riêng với tôi bảo bán nhà đi, dọn qua ở cùng vợ chồng nó nhưng tôi không nghe. Cũng từ đó thái đội của vợ chồng nó đối với tôi khác hẳn.


Hàng tháng có lương tôi đều gửi vào tài khoản của 2 con trai mỗi đứa 1 triệu gọi là thêm tiền bỉm sữa cho các cháu. Chả biết chúng nó có nói với vợ không mà thỉnh thoảng tôi vẫn nghe con dâu bảo “chẳng được nhờ vả gì”.


Cả con trai và con dâu của tôi đều có công ăn việc làm ổn định. Đứa thì ngân hàng, đứa thì bác sĩ, giáo viên, công an đủ cả. Biết là bận rộn với công việc nhưng con tôi vô tâm đến lạ, hình như chúng nó quên vẫn còn một bà mẹ sống ở trên đời.


Lâu lắm rồi 2 đứa không về thăm mẹ, tôi gọi thì chúng toàn bảo bận với về bên ngoại rồi. Con trai mình còn như vậy thì cớ gì mà trách con dâu phải không mọi người.


Hiện thực đau lòng vậy nên tôi luôn động viên mình, ngày nào còn sống khỏe thì tự chăm sóc bản thân. Đến lúc mắt mờ chân chậm thì tự biết thân biết phận vào viện dưỡng lão mà ở, mong chờ gì ở các con?


Từ đầu năm nay sức khỏe của tôi vẫn bình thường nhưng mắt lại mờ đi thấy rõ. Lúc đầu tôi chủ quan nên cũng chỉ ra hiệu thuốc mua ít thuốc nhỏ mắt nhưng tình trạng không được cải thiện mà ngày càng nặng hơn. Đến khi mờ quá tôi đành đi khám bác sĩ thì mới biết bị đục thủy tinh thể cần phẫu thuật gấp để tránh mù lòa.


Ở viện về, tôi gọi cho các con báo tình hình thì đứa nào cũng viện cớ không về được khiến tôi phát cáu: 


“Mẹ chết các con có bận nữa không?” thì tối ấy 2 cặp mới rồng rắn kéo nhau về.


Tôi vẫn có một khoản riêng cho bản thân, bữa ăn này chỉ để xem thái độ và trách nhiệm của các con tới đâu. Vậy mà giữa bữa ăn, 2 thằng con trai tôi đùn đẩy cho nhau việc chia tiền mổ mắt cho mẹ trong khi chưa biết chính xác con số là bao nhiêu.


Thằng cả thì bảo lâu nay nó ở rể, không nhờ vả gì được bên nội nên thằng út phải lo nhiều hơn. Còn thằng út lại bảo con trưởng trong bất cứ việc gì cũng phải có trách nhiệm gánh vác đầu tiên. Nói qua nói lại, 2 thằng con tôi đứng bật dậy định đánh nhau trước mặt tôi.


Bực quá, tôi đập bàn: “Im hết, vậy là tôi đủ hiểu các anh đối với tôi thế nào rồi. Tôi có 2 sổ tiết kiệm trị giá 600 triệu định để dành cho con cháu, nhưng giờ thì không có chuyện ấy nữa. Về cả đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, coi như tôi chết rồi đi. Tôi tự lo cho mình được, có tiền mua tiên cũng được mà, phải không?”.


Nói xong tôi bỏ lên phòng đóng chặt cửa, bỏ mặc 4 đứa con ngơ ngác nhìn nhau. Có thể chúng đang tiếc số tiền mà tôi định cho chúng đấy mà...!!!

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2021

 NGƯỜI ĐÀN BÀ BÁN KHOAI


Người đàn bà gầy gò

Đẩy xe bán khoai luộc

Nắng liêu xiêu chân bước

Trên cầu chợ Trưng vương


Tiếng cót két đong đưa

Xe rung lên bần bật

Bỗng chồm lên gẫy gập

Nồi khoai đổ tràn lan


Giọt mồ hôi tuôn tràn

Thân mỏi rời cay đắng

Xót xa trong im lặng

Cuốn theo dòng đời trôi


Hoàn cảnh chị nghèo thôi

Bốn con còn đến lớp

Chỉ một mình chị biết

Chén cơm chiều đầy vơi


Chắc lòng chị rối bời

Hơi nóng hầm hừng hực

Khoai lăn tròn xuống dốc

Chị cúi nhặt lui cui


Dấu hai hàng lệ rơi

Chiều về nhoè bóng chợ

Còn bao điều trăn trở

Vào mắt ta mỗi ngày


Dương Văn Cường

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

CHÙM THƠ XƯA

 Bài 1:THỜI XƯA


Sắc trời xanh

        Ngày ấy vẫn cứ xanh

Nắng chói chang 

        Cây cằn khô xém lá

Mưa hả hê 

      Ngập lụt khắp làng quê

Ta tìm nhau giữa bộn bề cuộc sống

Gió cứ miên man ôi dạt dào con sóng

Nốt nhạc cuối chiều gặp gỡ ngẩn ngơ reo

Ngôi trường cũ hoa thơm xao xuyến lạ

Đâu rồi nét tiêu điều cỏ dại ngày xưa

Ngày xưa ấy 

               Đâu còn nơi bến vắng

Tím chiều nay 

              Tắt nắng một đoạn đường

Chút xao lòng 

             Trước cảnh quê hương

Cảnh học trò 

            Đã lớn lên từ đấy

Ngôi trường cũ

           Cứ níu người ở lại

Mắt nhạt nhoà 

           Ký ức một thời xưa


                Dương Văn Cường


 Bài2: NGÀY XƯA


Tôi tìm về lại ngày xưa

Tuổi thơ đi học nắng đưa bên thềm

Bao nhiêu chuyện cũ chưa quên

Bao nhiêu bạn học làm lên bây giờ

Đời người như một giấc mơ

Tưởng như huyền thoại ai vừa dựng lên

Bạn nào nhớ được hết tên

Bạn nam,bạn nữ ôi thèm ngày xưa

Ngày xưa ăn cơm với dưa

Cá kho niêu đất canh chua mẹ dầm

Thiếu cơm ăn củ khoai hầm

Mùa đông lạnh giá quen nằm ổ rơm

Đôi khi rau má độn cơm

Vô tư chẳng tính thiệt hơn làm gì

Chiến tranh bao cảnh chia ly

Khó khăn chồng chất vẫn vì lợi chung

Thời bao cấp chẳng ngại ngùng

Quần lành áo rách vẫn cùng tiến lên

Chẳng ai nghĩ đến bạc tiền

Bán mua bằng cấp tham quyền nịnh trên

Tình bạn trong sáng làm nền

Cái ngày xưa đã làm lên bây giờ

Tình bạn đẹp cứ như mơ

Gặp nhau vui khổ thành thơ dạt dào

Ước gì vật đổi dời sao

Để tôi về với ngọt ngào ngày xưa


Dương Văn Cường


Bài 3: NHỚ XƯA


Giá như đừng có ngày xưa

Để tôi khỏi nhớ những trưa nắng hè

Lá sen làm tán lọng che

Nồm nam đón gío  bờ tre cuối làng

Bạn bè chẳng kể giàu sang

Buồn chung,vui góp chưa màng lợi danh

Nhiều khi chỉ mấy quả xanh

Cũng rôm rả cũng ngon lành cả trưa

Ngày xưa đâu? những ngày xưa

Tôi đi tìm khắp mà chưa thấy nào

Cá cua đánh dậm bờ ao

Khung trời xanh thẳm nắng chao  nhạt nhòa

ngoài vườn bưởi đã ra hoa

Ngày xưa có bóng mẹ ra sân vườn

Bạn trèo hái quả cành vươn

Hồn tôi về lại góc vườn nhỏ xinh

Hoa cải sao cứ vô tình

Để cho tôi đứng một mình ngẩn ngơ

Chiều quê sắc tím xa mờ

Lời thề xưa hoá câu thơ nửa chừng


Dương Văn Cường

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2021

CHỊ TÔI MÙA LŨ

 CHỊ TÔI MÙA LŨ


Mưa về lũ cuốn nhà hoang

Xót sa thắp lại nén nhang thờ chồng

Vẳng trong thăm thẳm hư không

Hồn ai chết đắng đang mong dãi bày

Chị về nuôi lấy mẹ thầy

Đời mơ hay tỉnh phút giây lòng thành

Bàng hoàng níu ngọn khói xanh

Cắn môi cam phận hoa cành người ta

Cầm lên sợi nắng chiều tà

Chị về vỡ đất vườn nhà ươm cây

Hàng rào tre hóa vẫy tay

Nao nao thương chị những ngày lũ qua

Thoắt thời cây cải ra hoa

Bát canh nuôi mẹ thơm qua của phòng

Chị về làm bến bên sông

Cầm sào gặn đục khơi trong lòng người

Sao trời  mưa rét mãi thôi

Áo người có ấm để tôi yên lòng

Chị tôi ba bốn long đong

phải chăng tại nỗi má hồng chênh vênh

Nổi trôi khắp chốn lênh đênh

Đi tìm chút ấm gập ghềnh chị tôi

Chị ngồi đếm hạt mưa rơi

Từng giọt lạnh từng giọt tơi tả lòng

Chồng ơi...sao thế hả chồng

Dẫu đói khát vẫn được mong bên người !

             

                      Dương Văn Cường

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2021

LẶNG THẦM

LẶNG THẦM


Bao đêm ngồi đợi con về

Bao đêm nước mắt dầm dề, mẹ ơi!

Con đi xa tít mù khơi

Biết đâu nẻo đất chân trời…biết đâu?

Một mình mẹ gánh nỗi đau

Chồng rồi con tiếp theo nhau không về

Gió lùa mái rạ tái tê

Nén hương gục mặt làng quê lặng thầm

Bát cơm quả trứng ngày rằm

Quặn đau lòng mẹ tháng năm đợi chờ

Lặng thầm mãi đợi con thơ 

Lặng thầm đứng trước bàn thờ đêm đêm

Cầu trời Phật với tổ tiên

Xin cho con được bình yên về làng

Nhưng rồi tàn vạn nén nhang

Khói hương bay mãi,tro tàn mãi rơi

Một mình vẫn một mình thôi

Đong bao nước mắt mẹ ngồi tàn đêm…


Lấy gì đo được nỗi niềm

Lấy gì bù được những đêm lặng thầm ?


                    Dương Văn Cường

Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2021

LỜI CHA MẸ

 LỜI CHA MẸ


Đã yêu thì yêu hết mình

Chớ đừng núi thấp lại rình núi cao

Có đèn chớ ước thêm sao

Đắng cay biết nuốt ngọt ngào biết ngưng

Ra khơi phải lượng sóng lừng

Khéo tay chèo lái vượt lưng sóng cồn

Biết dừng khi miệng đang ngon

Nghĩ suy tính hết nguồn cơn vơi đầy

Vào rừng biết lựa chọn cây

Buồn đau biết nén ,oán dày không mang

Đi đường biết chọn đường quang

Đường mòn lối tắt ,vững vàng dò la

Muốn mong chắp cánh bay xa

Phải lường tình huống mất đà bị rơi

Đã ngồi vào cuộc cờ người

Chớ quên con tốt chớ rời con xe

Nắng xuân chớ tưởng nắng hè

Mưa nguồn chớ có thả bè mà xuôi

Đục trong trong đục đầy vơi

Làm người phải giữ tình đời thủy chung

Mấy lời cha mẹ rắt lưng

Vu lan đem ngẫm xem chừng đúng ghê


Dương Văn Cường

Trung thu xưa

 TRUNG THU XƯA


Trung thu thưở nhỏ vui ghê

Làm tiền bằng lá mang về mẹ cha

Mong mua hết những tuổi già

Bạn bè làng xóm một nhà cùng con

Cao su đôi dép lon ton

Leo trèo ca hát bị đòn bị la

Mang diều đi thả đồng xa

Ước làm hoàng tử thật thà có duyên

Lá dừa lá chuối làm thuyền

Thêm đôi nhẫn cỏ cô tiên du tình

Chiều về mẹ mắng lặng thinh

Học bài cho lẹ để bình yên thôi

Cuộc đời cũng đã ngược xuôi

Quay về kỉ niệm một thời trung thu

                   

                       Dương Văn Cường