Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

CHÙM THƠ XƯA

 Bài 1:THỜI XƯA


Sắc trời xanh

        Ngày ấy vẫn cứ xanh

Nắng chói chang 

        Cây cằn khô xém lá

Mưa hả hê 

      Ngập lụt khắp làng quê

Ta tìm nhau giữa bộn bề cuộc sống

Gió cứ miên man ôi dạt dào con sóng

Nốt nhạc cuối chiều gặp gỡ ngẩn ngơ reo

Ngôi trường cũ hoa thơm xao xuyến lạ

Đâu rồi nét tiêu điều cỏ dại ngày xưa

Ngày xưa ấy 

               Đâu còn nơi bến vắng

Tím chiều nay 

              Tắt nắng một đoạn đường

Chút xao lòng 

             Trước cảnh quê hương

Cảnh học trò 

            Đã lớn lên từ đấy

Ngôi trường cũ

           Cứ níu người ở lại

Mắt nhạt nhoà 

           Ký ức một thời xưa


                Dương Văn Cường


 Bài2: NGÀY XƯA


Tôi tìm về lại ngày xưa

Tuổi thơ đi học nắng đưa bên thềm

Bao nhiêu chuyện cũ chưa quên

Bao nhiêu bạn học làm lên bây giờ

Đời người như một giấc mơ

Tưởng như huyền thoại ai vừa dựng lên

Bạn nào nhớ được hết tên

Bạn nam,bạn nữ ôi thèm ngày xưa

Ngày xưa ăn cơm với dưa

Cá kho niêu đất canh chua mẹ dầm

Thiếu cơm ăn củ khoai hầm

Mùa đông lạnh giá quen nằm ổ rơm

Đôi khi rau má độn cơm

Vô tư chẳng tính thiệt hơn làm gì

Chiến tranh bao cảnh chia ly

Khó khăn chồng chất vẫn vì lợi chung

Thời bao cấp chẳng ngại ngùng

Quần lành áo rách vẫn cùng tiến lên

Chẳng ai nghĩ đến bạc tiền

Bán mua bằng cấp tham quyền nịnh trên

Tình bạn trong sáng làm nền

Cái ngày xưa đã làm lên bây giờ

Tình bạn đẹp cứ như mơ

Gặp nhau vui khổ thành thơ dạt dào

Ước gì vật đổi dời sao

Để tôi về với ngọt ngào ngày xưa


Dương Văn Cường


Bài 3: NHỚ XƯA


Giá như đừng có ngày xưa

Để tôi khỏi nhớ những trưa nắng hè

Lá sen làm tán lọng che

Nồm nam đón gío  bờ tre cuối làng

Bạn bè chẳng kể giàu sang

Buồn chung,vui góp chưa màng lợi danh

Nhiều khi chỉ mấy quả xanh

Cũng rôm rả cũng ngon lành cả trưa

Ngày xưa đâu? những ngày xưa

Tôi đi tìm khắp mà chưa thấy nào

Cá cua đánh dậm bờ ao

Khung trời xanh thẳm nắng chao  nhạt nhòa

ngoài vườn bưởi đã ra hoa

Ngày xưa có bóng mẹ ra sân vườn

Bạn trèo hái quả cành vươn

Hồn tôi về lại góc vườn nhỏ xinh

Hoa cải sao cứ vô tình

Để cho tôi đứng một mình ngẩn ngơ

Chiều quê sắc tím xa mờ

Lời thề xưa hoá câu thơ nửa chừng


Dương Văn Cường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét