CHỊ TÔI MÙA LŨ
Mưa về lũ cuốn nhà hoang
Xót sa thắp lại nén nhang thờ chồng
Vẳng trong thăm thẳm hư không
Hồn ai chết đắng đang mong dãi bày
Chị về nuôi lấy mẹ thầy
Đời mơ hay tỉnh phút giây lòng thành
Bàng hoàng níu ngọn khói xanh
Cắn môi cam phận hoa cành người ta
Cầm lên sợi nắng chiều tà
Chị về vỡ đất vườn nhà ươm cây
Hàng rào tre hóa vẫy tay
Nao nao thương chị những ngày lũ qua
Thoắt thời cây cải ra hoa
Bát canh nuôi mẹ thơm qua của phòng
Chị về làm bến bên sông
Cầm sào gặn đục khơi trong lòng người
Sao trời mưa rét mãi thôi
Áo người có ấm để tôi yên lòng
Chị tôi ba bốn long đong
phải chăng tại nỗi má hồng chênh vênh
Nổi trôi khắp chốn lênh đênh
Đi tìm chút ấm gập ghềnh chị tôi
Chị ngồi đếm hạt mưa rơi
Từng giọt lạnh từng giọt tơi tả lòng
Chồng ơi...sao thế hả chồng
Dẫu đói khát vẫn được mong bên người !
Dương Văn Cường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét