Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

ĐẸP TỨ BỀ

ĐẸP TỨ BỀ
Ấm áp tình thân đám cưới quê
Họ hàng háo hức đón dâu về
Mặt mừng tay bắt niềm hoan hỉ
Lời chúc câu mời giọng hả hê
Cuộc sống khai hoa hoa hạnh phúc
Tình yêu kết trái trái phu thê
Xập xình đàn hát ngân nga vọng
Mối cảm tương giao đẹp tứ bề
Uông bí 28/12/2014

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

THẾ LÀ

THẾ LÀ

Thế là xa cách quê hương
Thế là bỏ laị đẫm sương mùa hè
Thế là bằn bặt tiếng ve
Thế là thu lá vàng hoe cuối trời
Thế là tình ở trong tôi
Thế là em đã quên rồi lòng đau


thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

TÌNH MÙA ĐÔNG

TÌNH MUÀ ĐÔNG

Muà đông mới chợt bẽ bàng
Chỉ vì rét qúa ngươì sang chưa về
Chút e ấp chút tràn trề
Mùa đông hửng nắng làm mê lòng người
Hương đào thoang thoảng cuối trời
Tình yêu theo gío một đơì mùa đông

Thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

CÂU HAY


1. Dạy con trẻ vạn lời hay, không bằng nửa ngày làm gương, làm mẫu. 
2. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả.
3. Dâu, rể tốt cha mẹ được đề cao. Con cái hỗn hào đứt mười khúc ruột.
4. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.
5. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường, bứơc chân ra đường phi trộm thì cướp.
6. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han, bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.
7. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
8. Khôn đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.
9. Gọi cha: ông khốt, gọi mẹ: bà bô. Ăn nói xô bồ thành ngừơi vô đạo.
10. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.
11. Cái gi cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.
12. Đồng tiền trên nghĩa ,trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.
13. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.
14. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.
15. Coi khinh bên ngoại, chớ mong có rể hiền. 
16. Ăn ở mất cả họ hàng, chớ mơ có nàng dâu thảo.
17. Rể quý bố vợ vì có nhà mặt phố. Con trai thương bố vì chức vì quyền.
18. Đi với Bụt mặc áo cà sa, quen sống bê tha, thân tàn ma dại.
19. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.
20. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.
21. Hay thì ở, dở ra toà, chia của chia nhà, con vào xóm “bụi”.
22. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay. Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.
23. Đi có bạn đường chân không biết mỏi, còn có mẹ cha sao không hỏi khi cần.
24. Nói gần nói xa, đừng biến mẹ già thành bà di ở.
25. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ. Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
26. Con trai, con rể bí tỷ say mềm. Nàng dâu ngồi chơi, mẹ già rửa bát.
27. Khoẻ mạnh mẹ ở với con, đau ốm gầy còm tuỳ nghi di tản.
28. Thắt lưng buộc bụng, nhịn đói nuôi con, dâu rể vuông tròn, cuối đời chết rét.
29. Mẹ chết mồ mả chưa yên, anh em xô nhau chia tiền phúng viếng.
30. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giổ Tổ.
31. Vào quán thịt cầy ,trăm ngàn coi nhẹ , góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.
32. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không. Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
33. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.
34. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau. Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp. 
35. Ở đời bất thiện, là tại nhàn cư. Con cháu mới hư đừng cho là hỏng.
36. Bạn bè tri kỷ, nói thẳng nói ngay. Con cháu chưa hay đừng chê đồ bỏ.
37. Bảy mươi còn phải học bảy mốt. Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.
38. Phong bì trao trước, bia bọt uống sau, dâu rể ngồi đâu đố ai mà biết.
39. Tiếp thị vào nhà bẻm mép, cẩn thận cảnh giác, đôi dép không còn.
40. Cầu thủ thế giới tên gọi chi chi, thoáng nhìn tivi đọc như cháo chảy, ông nội ngồi đấy thử hỏi tên gi?

ẢNH





Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

ẢNH





MÙA ĐÔNG HẠ LONG

HẠ LONG MÙA ĐÔNG

Lờ mờ ẩn hiện giữa mùa đông
Nước ửng mây lơ lấp lánh hồng
Thấp thoáng mái chèo bóng ngư ông
Tâm tư tạo cảnh có như không


thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

CHUYỆN TIÊN LÃNG

CHUYỆN TIÊN LÃNG
Chính quyền gây ra mưa gió thổi
Dân nghèo tan tác những mảnh đời
Chỉ còn nhà giầu và quan chức
Ngẩng đầu khanh khách ta là trời

Ai dám đứng lên chống lại trời
Gom cơn gió mát thành bão táp
Đem đời của Vươn trả cho đời
Đem đời Hiền Thoại trả cho ma
Tiên lãng 4/2010
DVC

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

DUYÊN

DUYÊN

Em nằm phơi cái duyên thừa
Trăng thèm nhỏ giọt sương vừa bay bay
Vẩn vơ sương chạm cỏ dày
Rêu phong người bỏ kẻ say...tôi khờ


thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

KHÓC HUỆ

Huệ ơi
Em đi giang dở con đường
Bờ xa, cỏ dại vô thường em ơi
Sáu mươi năm, một cuộc đời
Sao không đi trọn tới nơi cuối cùng ?
Nước mắt vợ, cháu con em đó
Đã vì em chảy ngược vào trong
Xa vời mảnh đất cha ông
Bao nhiêu bè bạn nhớ mong, thế mà...
Sao lại vội vần xa cuộc sống
Sao sớm về với chốn mênh mông
Dẫu là sắc sắc không không
Cũng chung một cõi tang bồng với nhau.
Hỡi ôi !
Nhớ một thủa lưng trâu mọt sách
Nhớ một thời bút giấy trường thi
Tranh nhau em nhất, anh nhì...
Trường chuyên, lớp chọn em đi một mình...
Khi em vào Bách khoa đại học
Anh dừng chân Xứ sở Hoa hồng
Quê nhà chỉ một, ngóng trông
Từng trang thư nhỏ mà lòng đầy vơi...
Tưởng đất nước bỉ rồi thì thái
Ai ngờ đâu máu rãi biên cương
Ngoại thù, nội giặc nhiễu nhương
Đường Thiên lý hóa con đường khổ đau...
Nhớ một thủa đi tàu trốn vé
Đời sinh viên tích tịch tình tang
Anh hùng ở giữa thế gian
Em như một kẻ hiên ngang, và rồi...
Thế là hết một thời trai trẻ
Không tương lai, tri kỷ cũng không
Em như thông mọc giữa rừng
Gió mưa, giông tố vẫy vùng thế thôi...
Rời Hà Nội trở về quê cũ
Cũng mang bao hy vọng giúp đời
Đất cằn sỏi đá quê ơi
Sao không chứa nổi một người tài hoa ?
Lại lần nữa rời xa làng xóm
Đất Tây Nguyên dong duỗi ngược xuôi
Ba zan níu giữ chân người
Hai mươi năm lẻ, một thời bể dâu...
Vẫn biết
Người mỗi tính, gia đình mỗi cảnh
Hạnh phúc cùng đau khổ song hành
Từ phụ lão đến trẻ ranh
Ai ai cũng ở trong vành nợ duyên.
Cũng may
Vợ em đó, là người hiền thục
Thân liễu tơ, nghị lực phi phàm
Một tay con một tay chồng
Hai tay gom cả bão giông về mình.
Cho nên:
Trời chẳng phụ nghĩa tình sau trước
Các con em theo gót mẹ cha
Bảng vàng tô thắm gương nhà
Vườn hoa cây đã trổ hoa ngọt ngào.
Than ôi !
Vừa đến lúc qua thời bỉ cực
Chưa kịp ngày hưởng phúc thái lai
Tin về sét đánh ngang tai
Em mang trọng bệnh, tính ngày nữa thôi...
Anh vội vã ngược lên phố núi
Nén niềm riêng sẽ tủi chia sầu
Gượng cười để lấp nổi đau
Quanh em ai cũng nhuốm màu tiếc thương.
Em ơi !
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa, cỏ dại vô thường nhớ em.
Câu thơ mang nặng nổi niềm
Tiễn em về chốn bình yên đất nằm
Em đi về chốn Vĩnh Hằng
Thơ buồn, rượu nhạt họ hàng tiễn đưa.
Hồn thiêng xin hưởng.

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014



Hai ta cứ nằm úp thià mà nghe
Hoa đaị sân đền hùng rụng đấy
Một thời vua sai tán cọ xoè
Phe phẩy quạt vòm trời dâng ráng cháy
Bừng tỉnh dậy lòng bao áy láy
Em có giận không em thân yêu
Cái hôn mơ chắc anh nhớ em nhiều


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

NỢ NHAU

NỢ NHAU

Biết rằng duyên nợ tại trời
Mà sao lòng vẫn không nguôi nhớ người
Một lần sau cuối này thôi
Sợi tơ vương lỡ nên đời nợ nhau


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

EM GÁI QUẤT LÂM

EM GÁI QUẤT LÂM

Rất cần một chút bình yên
Ở trong đáy mắt dịu hiền của em
Rất cần một khoảng êm đềm
Gió sương trĩu lại cong mềm vành môi
Rất cần một chút yêu đời
Để em sống tiếp mà vơi u buồn
Rất cần một chút niềm thương
Để em vá víu chiếc xuồng tâm linh
Rồi mai qua một mái đình
Tìm trong đó một bóng hình từ tâm


Thơ: DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

CÔN SƠN

CÔN SƠN

Côn sơn đỉnh núi thật là cao
oán tiếng thông hờn gió vẫn chao
Vần thơ Nguyễn Trãi lời tâm tự
Sáng đến muôn đời tựa ánh sao


thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

ĐỪNG TRÁCH AI

ĐỪNG BAO GIỜ TRÁCH MÓC BẤT KỲ AI TRONG CUỘC SỐNG CỦA BẠN
Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc…
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm…
Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học…Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.
Đừng hứa khi đang… vui !
Đừng trả lời khi đang… nóng giận !
Đừng quyết định khi đang… buồn !
Đừng cười khi người khác… không vui !
Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.
Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe !
Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi.
Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta.
Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.
Đừng lo lắng nhiều quá về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.
Đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn.
Các con vô tình thì có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.
Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.
Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?
Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.
Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.
Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ… Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn…
Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày.
Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”.
Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thường xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.
Và nhất là biết trân quý những điều tốt đẹp quanh mình và còn BẠN BÈ nữa... họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình… không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.!!!
Xin chúc bạn mọi điều tốt đẹp
DƯƠNG VĂN CƯỜNG

BÁI ĐÍNH

BÁI ĐÍNH

Trời cho đất ở đẹp yên lành
Nhân chứng Minh Không tác hợp thành
Hùng vĩ uy linh ngời Bái Đính
Ninh Bình đất thánh rất lừng danh


Chẳng biết từ ngày phật hóa thân
Rừng cây thay lá biết bao lần
Dưới gốc bồ đề bao quan chức
Tên nối cùng tên xuân nối xuân


Tượng đứng hai hàng mãi chẳng già
Trăm năm rung động nét tài hoa
Mắt người ai thấy dung nhan phật
Mà tự tay người phật hiện ra


thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

TRĂNG RẰM

TRĂNG RẰM
là em trong vắt một thời
Chân trần bắt bướm tặng tôi bên rào
Mực mồng tơi tím khát khao
Trăng non thưở ấy siết bao chòng chành

Chuyện của em chuyện của anh
Ép vào hoa bưởi hoa chanh vậy mà
Vậy mà em vậy mà ta
Nào ai đã dám nói ra nửa lời
Lặng thầm tình cứ chơi vơi
Trăng non thưở ấy lả lơi trăng rằm

Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

20/11

MỪNG 20/11
Chào mừng nhà giáo chúng ta
Thày cô trong ánh cờ hoa đón chào
Ngập ngừng đến lớp thưở nào
Lời thày cô dạy ngấm vào tim em
Cô như dải lụa tơ mềm
Thày như con sóng êm đềm đơì em
Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

BIA LUAT

BÌA LUẬT
Việt nam đất nước ma trơi
Cán cân công lí trò chơi thôi mà
Nếu bà có muốn được tha
Nhan sắc cộng với đô la nhiều nhiều


MÙA ĐÔNG

MÙA ĐÔNG
Chiều mùa đông
Cây lặng thầm xơ xác
Vắt kiệt mình gom dòng nhựa ngọt ngào
Nuôi mầm xanh

Nuôi hy vọng khát khao
Cho muà xuân bừng nở cánh hoa đào
Cho mùa hạ rực trời phượng đỏ
Rồi mùa thu say trong hương qủa
Đông lại về
Lặng lẽ tin yêu
Như lòng ta đời đã về chiều
Tìm hạnh phúc
Trong tháng ngày dâng hiến

Thơ :DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

KẾT BẠN

KẾT BẠN
Hôm nay gặp bạn cuối thu vàng
Thời gian thắm thoát tiết đông sang
Hẹn gặp Sài Gòn ngày nắng ấm
Nhận biết anh em khỏi ngỡ ngàng
Xuân Thảo Nguyên

Hôm nay được kết với bạn vàng
Cuối đời lại được gặp người sang
Hẹn em một ngày vào trong ấy
Anh chắc rằng em sẽ ngỡ ngàng

Dương Văn cường

Giá trị so chi đến bạc vàng
Cuộc đời đâu chỉ phải giàu sang
Đầy dẫy cổ kim nhiều trọc phú
Sử sách rạng danh chẳng ngó ngàng
Xuân Thảo Nguyên

Nếu em đã kết thau với vàng
Lòng anh cũng chẳng nghĩ hèn sang
Mạng đây thỉnh thoảng ta thơ phú
Sử sách về sau sẽ ngó ngàng
Dương văn Cường

Hôm nay xướng họa những chữ vàng
Thu tàn tức cảnh nhường đông sang
Thời gian rảnh rổi gieo thi tứ
Nhân thế biết đâu sẽ ngỡ ngàng
Xuân Thảo Nguyên

Hôm nay trong ấy chắc nắng vàng
Ngoài này se lạnh đông đã sang
Lá vàng trước

ngõ gieo thương nhớ
Tôi nhớ bạn thơ đến ngỡ ngàng
Dương văn Cường

TRƯỜNG CŨ

TRƯỜNG CŨ
Dấu xưa như đã hẹn ngày
Ta về trường cũ nơi này tìm nhau
Mưa bay hoa điểm mái đầu
Ruộng đồng nhà cửa sắc màu lung linh
Trường xưa mở rộng công trình
Dấu xưa còn đọng dấu tình xa xôi
Lối xưa chân bước bồi hồi
Tôi về trường cũ một thời tìm em
Đất trời như thể có men
Đầu hai thứ tóc sao em thẹn thùng
Ngày xưa không được ở cùng
Thì giờ ta cứ trùng phùng chúc nhau

Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG


Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

GIAO LƯU

CHƠI THƠ ĐƯỜNG LUẬT
Xướng họa Thi ca thể Luật Đường
vui cùng bạn hữu khắp muôn phương
Đồng tâm góp chữ gieo tình mến
Hợp dạ giao lời cấy nghĩa thương
Đất rộng ươm hoa càng thắm sắc
Trời cao trải nắng mãi tươi hường
Chung tay bắt nhịp câu đoàn kết
Nhớ kính người trên kẻ dưới nhường
Dương Đoàn Trọng
KHIÊM NHƯỜNG
Đam mê học hỏi luật thơ đường
Kết bạn giao lưu khắp bốn phương
Lạc tứ đừng lo không kẻ mến
Sai từ chớ sợ chẳng người thương
Mong sao chốn ấy tình luôn thắm
Ước muốn nơi đây nghĩa mãi hường
Cuộc sống tiền tài hay địa vị
Cho dù mãn nguyện vẫn khiêm nhường
Bùi Bắc Hợp
-TÌNH THƠ-----
Vào trang xướng họa luật thi đường
Bạn hữu vui vầy khắp bốn phương
Góp chữ đơm hoa hòa nỗi nhớ
Ươm vần kết trái dệt niềm thương
Ngàn lời mến gửi câu tươi thắm
Vạn ý bồi tô cảnh sắc hường
Ước nguyện chung tay cùng gắn kết
Người trên kính trọng dưới luôn nhường.
---------------------------Bút Ngọc-----------
GIAO LƯU
Trang thơ xướng hoạ của thơ đường
Xướng giỏi họa hay tiếng bốn phương
Giao lưu học hỏi nhiều người mến
Tự đắc khoe tài chẳng ai thương
Anh em cởi mở tình càng thắm
bạn hữu trao nhau chữ nghiã hường
Anh em cùng hát tình đoàn kết
Luật đúng thơ hay sống khiêm nhường
Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

KIẾP NẠN

KIẾP NẠN
Đường đẹp thủ đô gái trai xinh
Đường sắt trên cao dậy sóng tình
Bỗng chốc từ trời rơi kiếp nạn
Một người lìa khỏi cõi nhân sinh
Sao dời vật đổi bình thành chiến
Lạc nghiệp an cư?hỡi chúng mình
Hồ hởi chen nhau về đất thủ
Ngàn năm văn hiến vẫn đinh ninh

thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

ĐÂU RỒI LÀNG XƯA

ĐÂU RỒI LÀNG XƯA
Cả làng không một bóng tre
Làm cơn gió thoảng trưa hè bâng khuâng
Những cô con gái mâng mâng
Váy hồng cun cũn,câng câng nói cười
Đường làng xoan tím thôi rơi
Xập xình nhạc Pốp thay lời hát ru
Giữa đêm phá cỗ trung thu
Dọc đường già trẻ lu bù rượu ngang
Đỏ mờ một dãy quán hàng
Bao nhiêu kẻ khó,người sang ra vào?
Nghênh ngang cổng rộng nhà cao
Gặp nhau chả gật đầu chào như xưa
Đình làng dựa dẫm với chùa
Pháp sư xây điện,sư mua nhà lầu
Ruộng hoang cỏ mọc lút đầu
Người nghèo bỏ xứ,người giầu sắm xe
Đồng không một bóng cò về
Cành đa oằn nặng nắng hè chơi vơi
Làng xưa yên ả đâu rồi
Người xưa đằm thắm đâu người…ngày xưa !
thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2014

GÀ ĐẺ GÀ CỤC TÁC

GÀ ĐẺ GÀ CỤC TÁC
Ông Chỉ làm cán bộ tài chính xã. Thời ấy, hành chính đơn giản nên các ban bệ thường chỉ một hai người phụ trách. Ông Chỉ vừa làm kế toán vừa cáng đáng thủ quỹ luôn. Các khoản thuế, khoản thu tiền hoa lợi ruộng đất, tiền hoa thủy đầm ao, sông ngòi của tập thể các cá nhân thuê nuôi cá… đều một tay ông quyền thu quyền phát. Có lệnh của chủ tịch xã ông mới giải ngân.
Người ta gọi ông là “chúa Căn cơ”! Tiền của tập thể thu được, ông xếp xặm rất cẩn thận. Các giấy tờ thu chi ông làm thủ tục kỹ lưỡng, ký cốp hai bên, hoặc ba mặt một nhời đầy đủ. Trước khi tiền sang tay, ông kiểm đi đếm lại nhiều lần, còn ngửa mặt lên mái nhà ngẫm nghĩ một lúc mới thôi. Tiền thì xặm đâu ra đấy từng loại, lẻ ra lẻ, chẵn ra chẵn, mới vào với mới, rách vào với rách… Cuối cùng ông xếp vào một cái hòm gỗ lim khá dày, khóa lại, rồi lấy dây ni lông chằng buộc xung quanh y như bác sĩ bó bột ống chân bệnh nhân, mới cất vào trong chiếc tủ đứng ba buồng. Mỗi lần nộp và chi, ông đều phải mở hai lần khóa vừa tủ vừa hòm vừa cởi dây mới lấy được tiền ra. Chùm chìa khóa bao giờ cũng xâu vào chiếc dải rút cũng bằng dây ni lông và ông đeo chặt chẽ, cặp kè thắt lưng, ngoài phủ một lần áo đại cán. Chiếc áo đại cán cũ ve cổ bám cáu ghét đen nhẻm, sờn cả các mép vạt. Ít ai ngồi cạnh ông. Nên ông thường ngồi một mình một góc, nghĩ bụng: Càng tốt! Càng ít kẻ quấy rầy, chê bôi….
Một đêm mùa đông giá rét. Cả xóm chìm trong giấc ngủ say. Đoàng đoàng đoàng! Ba phát súng trường bỗng vang lên phá vỡ màn đêm. Tiếp theo là những tiếng hô thất thanh: Trộ... trộm… trộm… Xóm láng choàng tỉnh. Nhà nhà ngơ ngác hỏi chõ sang nhau:
-Súng nổ ở đâu thế?
-Trộm…Có lẽ súng đuổi bắt trộm…
-Không biết nó vào nhà ai ?
-Nghe như ở phía nhà ông Chỉ…
-Trộm vào nhà ông Chỉ bà con ơi…
-Nhà “chúa căn cơ” cũng mất trộm cơ à?
-Trộm gặp muôi là nó lấy chứ nó kiềng nể ai!...
Theo hướng tiếng súng và tiếng hô, mọi người kéo đến, đổ vào sân nhà ông Chỉ. Ông đang hớt hải phân bua với bà con:
-Cà nhà tôi đang ngủ trong chăn thì nó vạch cửa lẻn vào. Không ai biết. Tôi nghe được tiếng kẹt tủ, vội tung chăn dậy thì nó bỏ chạy ra ngoài ôm một cái cục khư khư. Đấy là cái hòm gỗ lim đựng tiền của xã… Thôi… thế là mất béng cái hòm…
-Thằng trộm giống ai, ông có biết không?
-Giống người chứ giống ai. Chả nhận được ra nó là thằng nào...
Ngoài góc sân, bà Chỉ đang tru tréo chửi ra ngõ:
-Cha tiên sư mả mẹ đứa nào thằng nào lẻn vào nhà bà mà ăn trộm nhớ… Mày làm hại chồng bà… Giá mày lấy cái váy thì bà … cũng cho… Đằng này mày lại lấy hòm tiền… để kỹ thế mà mày cũng biết! Cha tiên sư bố mày! Ở nhà bà nó là cái hòm tiền của xã. Về nhà mày nó là cái áo quan… Ông Chỉ vội chạy đến ngăn bà:
-Bà có im đi không? Việc gì cũng phải bình tĩnh chớ. Cứ oang oác cái mồm như mỏ gà mái. Mọi sự sẽ có công an, dân quân xã điều tra, giải quyết đâu có đó. Thôi! Bà vào nhà đi.
-Ông để mặc tôi! Bây giờ lấy gì mà đền cho xã?
-Rồi đâu có đó! Trộm lấy chứ mình có lấy đâu mà sợ… Ông lại quay về phía mọi người: -Xin mời bà con giải tán! Trộm nó chẳng nể ai đâu… Cẩn trọng như tôi mà còn mất!
Đám đông ồn ào tan dần ngoài ngõ. Mỗi người một câu người ngạc nhiên, kẻ móc máy:
-Đúng là “chúa căn cơ” cẩn thận như ông Chỉ mà còn mất trộm! Cái thằng trộm này quái thật!
-Nhà con kiến chui không lọt lại mất trộm! Hay nó nằm dưới gầm giường mà ông bà không biết?
***
Những năm ấy huyện phát động phong trào “ao cá Bác Hồ”. Xã nào cũng rầm rộ hưởng ứng bằng một loạt ao cá được đào và nuôi thả. Mới qua hai năm, ao xã nhà đã dày đặc những cá, toàn cá chép, cá trắm, cá trôi…. Sáng chiều, chúng đớp mồi nhao nhao như trong chậu. Vụ tháng mười, HTX tổ chức tát ao thu hoạch. Cá nhiều vô kể. Xã phân loại, xuất những con loại một dành làm quà cho huyện và gánh đem các chợ bán. Còn loại hai, loại ba vừa vừa, nhỡ nhỡ làm sản phẩm đem chia về các đội sản xuất cho xã viên. Những con cá to đẹp đạt tiêu chuẩn giống má thì chọn làm giống. Riêng có hai con cá trắm to bằng hai cái quạt mo cau, cân lên được chục ký một con, ai cũng thích, cũng trầm trồ: Sao lại có cái giống cá to thế? Ông Chỉ bàn với chủ tịch xã:
-Số cá giống này đem về ao trước cửa nhà tôi để bảo quản và dưỡng thêm, khi nào dọn sạch xong ao lớn hẵng đem thả đại trà...
Tháng sau, tự nhiên trong một đêm khuya, làng nước lại thấy phía nhà ông Chỉ vang lên ba tiếng súng trường nổ chát chúa. Người ta lại nhớn nhác từ các ngả đổ sang nhà ông. Giữa đường gặp ông đang vác cây cào to tổ bố chạy hồng hộc:
-Bắt! Bắt lấy nó. Bà con ơi! Bắt lấy nó… nó ăn trộm cá…
-Đâu dâu? Nó chạy đằng nào? Mọi người dồn dập hỏi.
-Đằng này! Đấy, đấy… nó chạy rẽ ngõ ấy! Ông Chỉ trỏ hết ngõ nọ sang ngõ kia.
Mọi người tỏa đi. Đuộc cháy bập bùng. Đèn pin soi lấp lóa. Vẫn không thấy thằng trộm nào.
-Quái thật! Tôn Ngộ Không cũng không bằng!
-Bác ngủ mơ thế nào ấy chứ, tôi chạy luôn ra đây mà có thấy gì đâu?
-Tôi cũng vậy… Chả thấy con ma nào cả…
Lúc ông và mọi người quay về đi quanh ao… thấy một bộ lưới vứt chổng chơ trên bờ, chỗ bụi chuối. Nhưng lưới rách và cũ rích. Bà Chỉ đang đứng trong sân chửi đổng:
-Cha sư bố chúng nó. Quen mui thấy mùi ăn mãi. Lần trước trộm tiền nay lại vào trộm cá! Ở nhà tao thì con cá là con rồng. Đứa nào bắt trộm nó về thì nó là con cá sấu cá mập… nó ăn thịt bồ ổ nhà chúng bay…
-Này! Bà có câm đi không! Quang quác như mồm quạ cái! Vợ con cán bộ phải gương mẫu chứ. Mất đã có công an, dân quân. Phận sự gì nhah bà mà bà phải rủa rả cho tốn sức?... Ông Chỉ quát mắng vợ. Có tiếng ai đó bên hàng xóm vọng sang: -Ôi giời! Gà đẻ gà cục tác! Trộm đạo nào vào đây!
Ao lớn cũng đã dọn xong, cắt cỏ, tẩy trùng tẩy đáy, chuẩn bị thả vụ cá mới. Xã cho người về nhà ông Chỉ quây lưới bắt số cá làm giống gửi trong ao ông đem thả. Quây di quây lại nhiều lần chỉ bắt được những con cá bình thường. Riêng hai con cá trắm to bằng cái quạt mo cau không thấy đâu cả. Quái lạ! Chả lẽ nó bị chết sặc? Chết sặc thì cũng phải có đầu có xác có xương chứ? Hay trộm nó bắt mất rồi?
Ông Chỉ đứng trên bờ khuỳnh tay chống mông: -Đúng là có khả năng cái đêm tôi bắn súng đuổi trộm ấy… nó bắt hai con cá ấy mất rồi!
Vừa lúc đó, bên nhà hàng xóm, con gà mái chắc vừa đẻ xong, trên ổ nhảy xuống vừa chạy vừa vỗ cánh kêu toang toác. Tiếng kêu “cục ta cục tác… cục ta cục tác…” choáng đến điếc tai! Mụ chủ vội xua gà tới tấp:
-Úi úi… Tiên sư bố giống gà vừa đẻ vừa cục tác! Gà đẻ gà cục tác! Mặc cha hợp tác… Cũng có ngày vỡ ổ mất thôi!
***
Hôm ông Chỉ qua đời, lúc khâm liệm ông xong, người ta xúm vào khiêng chiếc giường của ông nằm ra ngoài để quét dọn, vệ sinh gian nhà cho thoáng đãng sạch sẽ. Dưới gầm giường rải ran những thanh gỗ xẻ do ông nhặt nhạnh khi mỗi lần lên các lán gỗ thu tiền thuế. Lật đám gỗ. Bất ngờ chiếc hòm gỗ lim đựng tiền của xã ngày nào hiện ra! Ổ khóa đã han rỉ và mấy lần dây ni lông quấn quanh đầy bụi bám và mang nhện.
-Ôi! Thế này là thế nào?
-Còn thế nào nữa?

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

ĐONG ĐƯA

ĐONG ĐƯA
Em xinh em thích đong đưa
Nhộn vui lơi lả cho vừa mắt ai
Hoa đưa cho đậu quả sai
Em đưa sẽ có con ngoài sinh sôi
Đẹp người đẹp nết tinh khôi
Đu đưa một tý cho tôi vui lòng
thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

ĐÊM XUÂN

Đêm xuân hương sắc ngọt ngào
Rượu hồng cạn chén rót vào hồn tôi
Trái tim loạn nhịp liên hồi
Ngất ngây trời đất trăng rơi xuống thềm
Sương mai đọng lại trong đêm
Vườn xuân lửa cháy nơi em hỡi người
Giờ này canh mấy gà ơi
Mà nghe tiếng gáy khắp trời râm ran
Tình xa sít lại cho gần
Rượu xuân chếnh choáng thấm lần thịt da
Giã bạn lưu luyến mình ta
Đêm xuân hôm ấy ngỡ là chiêm bao
DVC

HƯƠNG CAU

Hương cau thơm ngát quê hương mẹ
Thơm ngát mái nhà thơm

áo cơm
Con thở trong mùi hương bát ngát
Thịt da mái tóc quyện mùi hương

ẢNH CỦA CƯỜNG