Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

VỀ UÔNG BÍ


Ta đã về đây uông bí xưa
Đói nghèo lạnh lẽo những chiều mưa
Tiếng chuông yên tử còn vang vọng
Bạch đằng thủy chiến quân nguyên thua


Ta đã về đây uông bí thơ
Sông uông năm tháng vẫn đứng chờ
Gửi tình theo nước sông uông ấy
Nghiêng cả giọng hò nghiêng vần thơ


Ta đã về đây uông bí mơ
Cánh diều ngưng gió cũng ngẩn ngơ
Sáng nay ai ghé qua thăm chợ
Có thấy hàng cau nắng vương tơ


Ta đã về đây đất quê ta
Có nhà máy điện phía xa xa
Có rừng thông biếc xanh trên núi
Có bóng thuyền ai lướt trăng ngà


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

MỘT ĐỜI

MỘT ĐỜI
Kính viếng hương hồn cụ VŨ THÂN
Như tin sét đánh ngang trời
Cụ ơi sao đã vội dời thế gian
Cuộc đời dâu bể gian nan
Bàng hoàng tin dữ tâm can mọi người
Một đời nhân nghĩa sáng tươi
Cụ như vầng nguyệt sống đời vị tha
Cháu Cường gốc ở quê ta
Cách đây mấy bữa cháu đà về thăm
Cụ còn đi lại phăm phăm
Cụ còn dặn cháu tiếng tăm để đời
Cháu đi đi khắp muôn nơi
Đều ca ngợi cụ một người có tâm
Giờ đây thân xác cụ nằm
Tiếng tăm cụ vẫn đi thăm mọi người
Già trẻ ở khắp mọi nơi
Đều học theo cụ một đời nghĩa nhân
Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

MĂT EM

MẮT EM

Nợ tiền thì trả hết ngay
Nợ tình càng trả càng say đắm tình
Đẹp sao cái nợ ta mình
Cứ luôn khăng khít như bình với hoa
Bình với hoa mặn mà sau trước
Ta với mình hẹn ước thành đôi
Sáng nay gió nhẹ mây trôi
Lúc qua đường nhỏ bồi hồi trong tim
Gặp ngay đôi mắt em nhìn
Đôi mắt hiền dịu đã in vào lòng
Mấy năm cách núi cách sông
Mà sao nỗi nhớ vẫn không nhạt mờ
Hôm nay bỗng thấy sững sờ
Trước đôi mắt lạ cứ ngờ mắt em


DƯƠNG VĂN CƯỜNG

ĐƯỜNG ĐỜI

ĐƯỜNG ĐỜI

Đường đời không thẳng nối đi
Muốn nhanh đến đích nhiều khi phải vòng
Không lo cách núi cách sông
Chỉ lo cách trở ở trong lòng người


DƯƠNG VĂN CƯỜNG

VỀ PHƯƠNG NAM

VỀ PHƯƠNG NAM
Một câu hát đưa tôi về đất Phương Nam
Đàn vịt rúc mồi ngầu bến bãi
Xe cát biển lấp ao xây nhà mới
Con đường làng bê tông mát êm
Đầm nuôi cá mặn nồng tình em
Đường điện kéo về đến nơi hẻo xóm
Ai đang hát bài "Đất phương nam"
Nhớ bồi hồi một thuở Uông Bí ơi !
Lúa đa tình đã níu chân tôi
Nghe trạm xá trẻ chào đời bật khóc
Trường ngói mới em giảng bài sử học
Đất sa bồi sóng đất mãi xôn xao.
Chỉ cho tôi vùng hoang sú nơi nao ?
Ta nhớ mãi bài ca vỡ đất
Những bà mẹ anh hùng còn, mất
Đã tạc vào thế kỷ hai mươi
Chỉ cho tôi vùng đất vàng mười
Hạt thóc lép thải ra từ quạt điện
Hạt thóc mẩy mang hình ngọn nến
Toả sáng trời đượm ngát hương thơm
Giảng tiếp bài sử học nữa đi em
Cho thế hệ đời sau nhớ mãi
Đất Phương nam mười ngón tay con gái
Vẫn búp măng tôi không thể nào ngờ
Đứng bên sông ơi những hàng dừa
Lồng lộng trời xanh và quả ngọt
Ơi Vành Kiệu vui chi mê mãi hát
Khúc Hang Son anh dũng quê mình
thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

TẠI SAO

TẠI SAO!
Tại sao mà cứ tại sao?
Một câu hỏi đó lẽ nào phần ai
Tại sao ngày ngắn đêm dài
Tại sao bài toán nghiệm hai phương trình
Tại sao anh cứ vô tình
Để em đau khổ một mình đấy anh
Tại sao lá cứ rời cành
Để cho cây phải biến thành khẳng khiu
Tại sao em cứ phải yêu
Tại sao anh lại phải chiều em hơn
Tại sao mưa ướt đường trơn
Tại sao làn gió cứ vờn tóc em
Tại sao trời trở về đêm
Vai anh làm chiếc gối mềm em mơ
Tại sao nhắm mắt đợi chờ
Nụ hôn đọng lại bên bờ môi em
Tại sao nồng ấm hơi men
Vòng tay ân ái em thèm được yêu
Tại sao giận dỗi anh nhiều
Tại vì em muốn anh yêu riêng mình

HỒ ĐẠI LẢI

HỒ ĐẠI LẢI
Đảo chim nổi giữa hồ Đại Lải
Quanh năm gió thổi gió hôn ai
rừng cây vẫy lá mời du khách
Khách với nhà thuyền đẹp cả hai
Làn nước trong xanh trải mặt hồ
Mây lồng bóng nước núi nhấp nhô
Những đàn cò trắng bay quanh đảo
Dưới đáy hồ sâu cá ngẩn ngơ
Thuyền lướt quanh hồ miệng ngâm thơ
Sơn thủy hữu tình bao mộng mơ
Xa xa Tam Đảo mờ mây phủ
Lạc động Thiên Thai hỡi nhà thơ
Những ngôi biệt thự nấp hàng cây
Soi bóng mặt hồ giữa trời mây
Thỏa sức nhà thơ sáng tác thơ
Ai đến nơi đây cũng ngất ngây
thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

NÔNG DÂN

NÔNG DÂN
Nông dân nhìn ruộng cũng say
Hồn nhiên cuộn nước điếu cày mà reo
Chân bùn mặt lấm nhăn nheo
Dầm mưa dãi nắng đói nghèo vẫn siêng
Đồng quê gối vụ mùa chiêm
lúa ngô tròn hạt méo thêm nụ cười
Hạt ngon dành để cho người
Bao nhiêu hạt lép nuôi đời hẩm hiu
Những là khoai mốc cơm thiu
Bữa ăn lửng dạ đói nhiều vẫn ngon
Đời ông đời cha đời con
Gom mưa vét nắng chẳng tròn mùa vui
Thương quê nghèo đói bao đời
Mong sao hết khổ kiếp người nông dân

thơ:DVC

HỒ YÊN TRUNG

HỒ YÊN TRUNG
Yên trung mây nước bát ngát tình
Rừng thông ru gió gió ru mình
Mơ màng em thả con thuyền nhỏ
Lòng hồ yên tĩnh cảnh thanh bình
Con thuyền chở nặng mối tơ chiều
Hồ như huyền thoại bỗng phiêu diêu
Khiến ta xao xác con tim nhỏ
Mắt lồng trong mắt người đang yêu
Mặt nước mênh mông đẹp góc trời
Áo hồng rơi tõm đáy mắt tôi
Thuyền em đã đến xin neo lại
Thấp thoáng

hàng mi mở cuộc đời
Thơ Dương Văn Cường

UÔNG BÍ QUÊ TA

UÔNG BÍ QUÊ TA
Cho dù đi khắp phương trời
Hồn còn neo đậu mãi nơi quê nhà
Tình người Uông bí quê ta
Sắn khoai nuôi tính thật thà lớn khôn
Bây giờ ruộng đất chẳng còn
Thành phố nâng cấp nông thôn xóa dần
Xa về lạc lõng bước chân
Quê nghèo đổi mới người dân khác nhiều
Uông Bí thành phố thân yêu
Điện đường trường trạm bao nhiêu vỉa hè
Vàng danh vùng mỏ miền quê
Nhà máy nhiệt điện làng nghề tiến nhanh
Mười một phường xã thị thành
Sông Uông như dải lụa xanh hữu tình
Uông bí mảnh đất kiên trinh
Ngàn năm sử sách tôn vinh tự hào
Thơ Dương Văn Cường

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

SÁNG ĐÀ LẠT

SÁNG ĐÀ LẠT
Sáng Đà Lạt em tưới hoa trồng cỏ
Hồ Xuân Hương gương soi thành phố
Nước nguồn trong lên máy lọc em phun
Phía sau em là hoa cỏ đang vươn
Đi suốt ngàn thông biệt thự sân vườn
Hoa và cỏ ngọt ngào trăm sắc lạ
Hoa và cỏ tươi non trên biển lá
Em tưới ướt đằm giữa nắng cao nguyên
Em bước nhanh chân đôi ủng bình thường
Em đánh thức những chồi tơ khô hạn
Bừng sắc thắm những hoa hồng hoa trắng
Đẹp dịu dàng thành phố của mộng mơ
Mai anh về quê thứ hai vùng mỏ
Viết bài thơ sau bộn bề khao khát
Có nỗi nhớ cỏ và hoa Đà Lạt
Có sáng em ra tưới nước vun trồng
DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

EM

EM
Hái hoa từ chính lòng người
Tặng em ngày của tháng Mười hôm nay
Em là hương sắc đời say
Em từng bỏ vốn cho vay rất nhiều
Con vay bầu sữa chắt chiu
Để khôn lớn 
để ấp iu mộng đời
Anh vay nỗi vắng một thời
Mình em năm tháng hao vơi nhan hồng
Mẹ cha nhận một tấm lòng
Người con hiếu thảo tình nồng nghĩa sâu
Em không tính nợ ai đâu
Em là một nửa địa cầu thế gian

20/10/2014

CHÚC MỪNG 20-10
Mình không có quả cũng không hoa
Chỉ viết câu thơ để làm quà
Xin chúc nữ nhi luôn mạnh khỏe
Giỏi lo việc nước đảm việc nhà.

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

UÔNG BÍ THÀNH PHỐ HAI SÔNG

UÔNG BÍ THÀNH PHỐ HAI SÔNG
Sông Sinh sao tên nghe tha thiết
Phải chăng sông cuộc sống thời gian
Sông dạt dào cho dòng nước biếc
Mặn vị đời và tình tỏa đắm say
Sông Uông đây sức sống cuộn đầy
Mây trời theo sông từ đất mỏ
Xanh đôi bờ ruộng đồng màu mỡ
Rất hiền hòa nhà máy bên sông
Hai con sông hai dòng nhựa sống
Cùng nâng niu thành phố chúng ta
Nước nguồn từ núi rừng Yên tử
Hòa vào trong sóng nước biển đông
Thành phố tôi thành phố nhớ mong
Gió mưa sương phủ mỗi chiều đông
Long lanh sắc thắm mùa xuân đến
Lộng lẫy hồng tươi phố hai sông
Thơ:Dương Văn Cường
đt:0943006408

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

NGƯỜI XƯA

NGƯỜI  XƯA
Ngày xưa tóc vón đuôi gà
Ấy mà yêu…ví như là tóc tiên
Mê man ánh mắt dịu hiền
Em đằm thắm để đảo điên bao người!
Mà em tôi rất hay cười
Không sao ngủ được cứ vời vợi mơ
Dám đâu mong được em chờ
Nói ra chỉ sợ…mây hờ hững bay
Để buồn trôi dạt trời mây
Bây giờ vẫn tiếc…hây hây má đào
Giờ em tôi ở nơi nao?
Đau cho ánh mắt thuở nào…hư không!
Đắng lòng ký ức…qua sông
Mỗi câu thơ viết tặng không đến người
Câu yêu dở khóc dở cười
Thơ tan theo gió mong người…chợt trông!
DVC
đt0943006408

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

LÀM GÌ

LÀM GÌ
Làm gì cho bớt hờn căm
Vết thương rỉ máu tháng năm bớt phần
Để không thẹn với người thân
Để không mắc tội ân nhân bọc đùm
Trứơc tên rắn độc miệng hùm
Không hề khiếp sợ không run lạnh người
Tên ta thiên hạ ghi đời
Cao đầu ta ngẩng sục sôi căm thù
Đường đời phía trước mây mù
Khơi dòng máu nóng ngàn thu làm người
DVC

THƯƠNG MẸ

THƯƠNG MẸ
Bao năm con vẫn nhớ về
Dáng xưa của mẹ dầm dề trong mưa
Ngày ngày đi sớm về trưa
Chẳng thấy mẹ nghỉ tránh mưa ngày nào
Có lần cảm sốt chạy vào
Ở nhà mà Mẹ có nào ngồi yên
Cũng vì bốn đứa tiểu tiên
Mẹ nựng âu yếm cười hiền với con
Rồi nay khôn lớn chúng con
Mỗi đứa một ngả lo đường tương lai
Bây giờ mẹ nhẹ đôi vai
Nhưng lại mắc phải vào tai bệnh nhiều
Thân thể gầy héo tiêu điều
Ngày nào cũng phải uống nhiều thuốc thang
Nhiều lúc mệt mẹ nói quàng
Thôi kệ cho mẹ nhẹ nhàng các con
Mẹ ơi ! Còn nước còn non
Thì ta còn tát cạn mòn biển sâu
Xin mẹ đừng quá lo âu
Cũng vì mẹ quá dãi dầu vì con
Có sống trong cảnh vàng son
Con thà đánh đổi mong còn mẹ thôi
Ai ham vật chất xa xôi
Bỏ cha mẹ bệnh mà ngồi hưởng sang
Ngoài mặt đi lễ phật đàng
Đầu, bụng vô đức dơ dàng cõi thiêng
Xin mẹ đừng chớ ưu phiền
Để dành của mẹ đâu phiền tới ai
Công mẹ con mới thành tài

Tạ ơn của mẹ hình hài cho con.

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

VỚI VŨ HỒNG QUÂN

VỚI VŨ HỒNG QUÂN
Bệnh tật chẳng siêu chí làm thơ
Phù gan mặc kệ bác làm ngơ
Bạn ở trên phây vẫn đợi chờ
Bài thơ bác viết đọc ngẩn ngơ
Móng Cái muôn dặm xa thăm thẳm
Bận việc nên em chửa đến thăm
Nước chảy nhớ thương anh bệnh tật
Mây bay cầu nguyện bệnh bớt đằm
DVC
ĐT:0943006408

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

ĐIỆN UÔNG BÍ

ĐIỆN UÔNG BÍ

Nhà máy điện Uông Bí ơi
Với em ta hiến trọn đời của ta
Đắm say với khói vàng ngà
Với đêm đục xỉ, với là máy ru

Muôn vàn lượng điện đã thu
Phóng lên cõi mạng chu du cõi người
Đạn bom, sống chết một thời.
Thảo thơm bát phở, nắm xôi ca mình

Lời em buộc chặt mối tình
Sức trai nay đã đầy mình rêu phong
Cõi đời! Sắc sắc, không không
Yên Sơn huyền thoại vít cong mái chùa

Đất trời nhà máy bỏ bùa
Tình sâu đầy ắp bốn mùa vàng son
Trời già ghẹo đoá trăng non
Tiếng em ngọt lịm mãi còn à ơi !
DVC
đt0943006408

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

ẢNH CỦA CƯỜNG











BẠN BÈ


BẠN BÈ
Bạn bè lưu lạc cả rồi
Nay còn mấy đứa ta ngồi với nhau
Sự đời bao nỗi bể dâu
Đứa còn, đứa mất biết đâu mà lần
Đời người như kiếp phù vân
Sự sống, cái chết lúc gần lúc xa
Đứa thì ở lại quê nhà
Thức khuya, dậy sớm lợn gà gieo neo
Lăn lưng với đất vẫn nghèo
Vứt cực mà chạy nó theo đến cùng
Đứa thì vào ở thị thành
Cậu cậu, mợ mợ nghĩa tình đầy vơi
Âu là cũng tại ông trời
Đưa nằm biệt thự, đứa ngồi lều tranh
Rưng rưng kể chuyện chẳng lành
Chiến tranh ruột thịt cũng đành bắn nhau
Giật mình dưới bóng trời sầu
Nghe ra khủng khiếp biết đâu mà lường
Tan hoang nhà cửa miếu đường
Xót xa đất thở nỗi thương nhân tình
Đứa thì lủi thủi một mình
Con xa, vợ mất chịu đành cô đơn
Đứa thì đau ốm mỏi mòn
Mắt mờ ,tai điếc thân còm khổ chưa
Đứa thì của cải dư thừa
Tiếc thay phận mõng nắng mưa khôn lường
Đứa thì danh vọng coi thường
Mặt mày phớn phở tỏ tường ruột gan
Đứa thì trút cả tâm can
Dâng cho cửa Phật mong ban phước lành
Đứa thì theo nghiệp thơ văn
Xem chừng tối hạ chỉ bằng túi teo
Đứa thì khôn tính khó nghèo
Làm gì được nấy ai theo cho cùng
Rượu ngon đâu kể be sành
Rượu đắng, rượu chát tràn bình cứ say
Nghiêng trời xa xứ mắt cay
Nhớ về quê cảnh trăng gầy sương giăng
Niềm vui ngắn ngủi đãi đằng
Nỗi đau lạnh buốt cạn dòng lệ sa
Bạn ơi ! Cạn chén đi mà
Giàu nghèo rồi cũng làm ma cuối đời
Đạn bom chết chóc một thời
Vận may còn được đứng ngồi bên nhau
Lơ phơ mái tóc trắng đầu
Bia tràn miệng cốc nông sâu trận cười
Nhìn nhau rạng rỡ mặt người
Yêu thương muôn nỗi đất trời quê hương.
DVC
đt:0943006408