ĐỢI
Mắt mù hát xẩm đợi người thương
Anh lại theo ai ngàn dặm trường
Năm đợi thân này nay hóa đá
Tháng chờ tình ấy đã phai hương
Hà giang núi đá vây khắp hướng
Quyết chí theo trai đủ mười phương
Từ thiện trong lòng như có lửa
Trăm ngàn cực khổ lắm tai ương
Thơ : Dương Văn Cường
Uông bí:29/12/2015
Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015
Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015
RÉT HÀ GIANG
Giữa bao buổi lạnh miền biên giới
Em gửi về anh buổi lạnh nào
Em ơi cái lạnh miền biên giới
Với lạnh nơi này có giống nhau.
Cái lạnh đầu xuân lạnh ước ao
Anh chờ lâu lắm cuối đông nào
Giữa bao tháng nắng, bao ngày nắng.
Lạnh có khi về trong chiêm bao.
Se se chút lạnh vờn quanh bước
Đủ để vu vơ suốt dọc đường
Chao ôi nếu lạnh không về được.
Chắc đá Hà giang rất dễ thương...
Hắt hiu lòng nhau những dặm đường
Tại sao nỗi nhớ cứ vấn vương
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí 28/12/2015
Giữa bao buổi lạnh miền biên giới
Em gửi về anh buổi lạnh nào
Em ơi cái lạnh miền biên giới
Với lạnh nơi này có giống nhau.
Cái lạnh đầu xuân lạnh ước ao
Anh chờ lâu lắm cuối đông nào
Giữa bao tháng nắng, bao ngày nắng.
Lạnh có khi về trong chiêm bao.
Se se chút lạnh vờn quanh bước
Đủ để vu vơ suốt dọc đường
Chao ôi nếu lạnh không về được.
Chắc đá Hà giang rất dễ thương...
Hắt hiu lòng nhau những dặm đường
Tại sao nỗi nhớ cứ vấn vương
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí 28/12/2015
ĐƯỜNG XƯA
Đường xưa in dấu cỏ may
Một thời xa vắng nơi này dấu yêu
Thanh thanh từa tưạ dáng kiều
Nồng nàn hơi thở liêu xiêu hồn người
Anh nhớ mãi cái miệng cười
Miệng xinh trắng bóng trăng rơi mắt nàng
Thời gian thấm thoắt xuân sang
Giật mình bóng chiếc lá vàng vèo qua
Đường xưa tà áo thướt tha
Xanh non bình lục tím hoa xuôi dòng
Dù xa nhưng chớ cách lòng
Kiếp này không trọn tình nồng kiếp sau.
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí: 27/12/2015
Đường xưa in dấu cỏ may
Một thời xa vắng nơi này dấu yêu
Thanh thanh từa tưạ dáng kiều
Nồng nàn hơi thở liêu xiêu hồn người
Anh nhớ mãi cái miệng cười
Miệng xinh trắng bóng trăng rơi mắt nàng
Thời gian thấm thoắt xuân sang
Giật mình bóng chiếc lá vàng vèo qua
Đường xưa tà áo thướt tha
Xanh non bình lục tím hoa xuôi dòng
Dù xa nhưng chớ cách lòng
Kiếp này không trọn tình nồng kiếp sau.
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí: 27/12/2015
Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015
BẾN QUÊ
BẾN QUÊ
Nắng vàng trải dọc bến sông
Con đò gác mái thả dòng phiêu diêu
Căn lều xưa đã liêu xiêu
Bờ tre buông tóc tiếng chiều buồn tênh
Gío xô sóng lượn bồng bềnh
Triền ngô biêng biếc chông chênh nhớ làng
Nghiêng chiều cánh sáo lượn sang
Một vùng nắng lợp hoa vàng bến quê
Chạnh lòng du khách xa về
Bến quê vẫn vẹn lời thề năm xưa
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí :20/5/2015
Nắng vàng trải dọc bến sông
Con đò gác mái thả dòng phiêu diêu
Căn lều xưa đã liêu xiêu
Bờ tre buông tóc tiếng chiều buồn tênh
Gío xô sóng lượn bồng bềnh
Triền ngô biêng biếc chông chênh nhớ làng
Nghiêng chiều cánh sáo lượn sang
Một vùng nắng lợp hoa vàng bến quê
Chạnh lòng du khách xa về
Bến quê vẫn vẹn lời thề năm xưa
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí :20/5/2015
LẼ NÀO
LẼ NÀO
Lẽ nào trời đất đổi thay
Đầy vơi số phận đắng cay tháng ngày
Lẽ nào ớt đắng gừng cay
Lở bồi sông vẫn chở đầy phù sa
Lẽ nào biển chẳng của ta
Chiều nghiêng vạt nắng xót sa cánh buồm
Lẽ nào nắng xói mưa tuôn
Dân mình cực khổ nỗi buồn chia ai
Lẽ nào đường cứ mãi dài
Câu thơ rụng xuống chia hai bóng mình
Lẽ nào em cứ biện minh
Để anh chết khát với tình giữa sông
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí:21/12/2015
Lẽ nào trời đất đổi thay
Đầy vơi số phận đắng cay tháng ngày
Lẽ nào ớt đắng gừng cay
Lở bồi sông vẫn chở đầy phù sa
Lẽ nào biển chẳng của ta
Chiều nghiêng vạt nắng xót sa cánh buồm
Lẽ nào nắng xói mưa tuôn
Dân mình cực khổ nỗi buồn chia ai
Lẽ nào đường cứ mãi dài
Câu thơ rụng xuống chia hai bóng mình
Lẽ nào em cứ biện minh
Để anh chết khát với tình giữa sông
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí:21/12/2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)