Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

BÁ KIẾN THỜI NAY

Thị Nở cả đêm không ngủ được. Chí Phèo trằn trọc rên la. Ngồi bấm từng giây qua, cho trời rạng sáng.
Bệnh viện như có hội. Đua nhau chen chúc. Dân mỗi người một vẻ, căng thẳng như trước giờ lên sân khấu. Luống cuống sao, nhiều người thậm chí làm đổ cây, xô ghế lệch bàn - như cảnh ngày Đại lễ 1000 năm Thăng Long vậy.
Nở chịu đựng cơn đau của Chí. Len lỏi đám đông mà kịp xin được cái giấy khám. Cái giấy khám chỉ số phòng bác sĩ, tiến sĩ ABT nào đó. Cờ lốc, cờ lốc... " chị chờ tí" - giọng nói cô gái rất trẻ có mái tóc xoăn, vàng ươm phủ trên cái áo dài trắng tinh gắt gỏng. Nở sợ quá. Cái vẻ quê mùa của Nở chẳng làm cho cô ta động lòng. Lần hai, cờ lốc, cờ lốc.
- Gì thế? Khiếp cái chị này lỳ thế. Giấy đâu?
- Dạ đây thưa bác sĩ.
Cô gái nguýt cho Nở một cái rõ dài. Cũng đúng thôi. Nở là cứ nhầm hoài. Ai bảo Nở gọi cô ta là bác sĩ. Cái bằng trung cấp điều dưỡng của cô ấy, phải có hàng bao nhiêu cây cao bóng mát ở trên, thì cô ta mới ở đây gặp được Nở. Thế mà Nở cứ nhầm nhiều thế. Có cái tên, mà cũng sai.
- Chiều 2h đến khám nhé.
- Dạ thưa bác sĩ ... à thưa cô, sao lại chiều ạ. Nhà em là chờ từ 8h30 đến giờ. Dạ xem lại cho nhà em với ạ.
- Đã bảo 2h là 2h chiều quay lại. Nhà chị còn phải sau 30 người nữa. Về đi.
- Dạ, cô châm chước, ưu tiên hộ nhà em với, chứ ông ấy đau suốt đêm qua giờ, đau lắm ạ...
- Ơ, cái chị này lỳ nhể. Ra khỏi phòng ngay.
Tiếng của người đàn ông trung tuổi ngồi cạnh bên cô gái gắt lên. Nở run bần bật. Mắt trái căng thẳng, giật giật. Và cái sự bực bội quê mùa cuả Nở cũng đủ cho Nở một tí lỳ lợm để cố nhìn cái thẻ đeo trên ngực của người đàn ông vừa đuổi Nở ra khỏi phòng ấy. TIẾN SĨ, BÁC SĨ ABT làm Nở giật mình.
Vội vã đi ra, Nở lẩm bẩm một mình. Chắc phải bảo Phèo vào rạch mặt ăn vạ thôi. Chứ mình thì mình chịu. Lão bác sĩ ấy, còn "nhể" hơn cả cái ông Bá Kiến...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét