Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

NHỚ CHA
Tha hương gần hết một đời
Cuối trời tôi vẫn là người chân quê
Nhớ thời chân đất nón mê
Cha tôi vất vả sớm khuya nhọc nhằn
Đất bùn nhuốm sạm bàn chân
Áo nâu bạc trắng bao lần nắng mưa
Nỗi niềm đau tận giấc mơ
Thời gian phủ lấp bây giờ vẫn đau
Con về tạ nấm đất nâu
Thoảng hương thiên cổ cõi sâu vọng về
Người đi bỏ lại làng quê
Ruộng vườn dang dở ngõ khuya vắng người
Vắng đi tiếng nói câu cười
Tháng năm ngày ấy bao người nhớ thương
Thương từ cây cỏ cọng rơm
Thấm trong bùn đất mùi thơm thật thà
Thương con cha chẳng nề hà
Còng lưng cày cuốc đồng xa ruộng gần
Một đời lam lũ tảo tần
Một đời nắng lửa gánh phần chúng con
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí 10/5/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét