Thứ Hai, 20 tháng 6, 2022

 CHUYỆN XƯA KỂ LẠI 


Hồi tôi ở trong quân ngũ có cậu lính người nghệ an ở cùng đơn vị rất hay kể chuyện.Tối ấy cậu ta kể cho tôi nghe câu chuyện về những người ở quê hương và quả quyết đây là truyện có thật 100%.

Xin kể lại để mọi người cho ý kiến 

      

      Ở quê có bà chị goá chồng,tuỗi chừng năm mươi.Chị ỡ một mình trong căn nhà nhõ.Ngoài vườn chị trồng rau,thã gà và chị có nuôi thêm một con heo nhỏ.Nhưng con heo chị nuôi đả hơn hai tháng rồi.Mà nó chỉ bằng bắp chân.Ở quê tôi người ta thường gọi là “Heo cọt”. (Nghĩa là lợn chậm lớn).Nên chị quyết định đi chợ bán con heo,mua thêm mấy con gà về thã.

 Sáng dậy chị ra vườn cắt tàu lá chuối khô.Bắt con heo,dùng dây chuối buộc chặt bốn chân,bõ vào rỗ, lấy cái bao phủ lại và bưng đi chợ.

 Từ nhà chị lên tới chợ phải hơn cây số,lại phải qua một con sông rộng bằng đò ngang.Chị lên đến bến đò,thì đò vừa rời bến,thôi đành đợi chuyến sau.Chị đặt rỗ xuống đất,nghỉ ngơi,đợi đò.

 Bổng con heo vùng mạnh mấy cái,tuột dây và nó nhảy ra khỏi rổ.

 Thôi chết! Chị lo lắng giang rộng hai tay,ví con heo lại. Đường xuống bến chỉ có một lối nhỏ,hai bên bờ đất cao.Chị ví mải,dồn con heo về mép sông.Bí quá,chú ta chồm xuống sông và bơi về bên kia.

 Thôi thế là hết !chị thẫn thờ,buồn bã nhìn theo.Nhưng con heo bơi ra được một đoạn,bổng nó chuyển hướng bơi dọc sông.Về phía chiếc đò nghề, có ông làm nghề cá,tuỗi chừng sáu mươi,đang tắm. Chị mừng quá la lớn:”Ông ơi! Nhờ ông bắt dùm con heo cho tôi với.”

Thấy vậy,ông bơi nhanh đuổi theo con heo,túm được hai chân sau và bơi vào bờ,nơi chị đang đứng.Lúc đến gần bờ ông mới nhớ ra là mình ỡ truồng,nên ông bảo:”Heo cũa chị đây,lội về mà lấy kẻo tôi lên không được.”

 Ôngơi! Đả thương thì thương cho trót,chỉ mấy bước thôi ông giúp tôi để tôi còn đi chợ.

 -Nhưng mà tôi lên không được,nói thế mả chị không hiểu à.

-Hiểu tôi hiểu,nhưng tôi lội xuống thì ướt hết làm sao mà đi chợ?bằng cách nào đó ông đưa giùm con heo lên cho tôi với,tôi không nhìn đâu mà sợ.Nói đoạn chị quoay mặt đi nơi khác.

 Nghe chị ta nói củng phải,thôi đành liều vậy. Một tay xách con heo,tay kia bịt che kín “Bộ đồ nghề”lại. Ông lội nhanh lên bờ.  “Heo cũa chị đây,mau lên”! Ông giục.

 Chị không cầm con heo mà đưa cho ông sợi dây: “Nhờ ông buộc cho tôi cái ,tôi đàn bà buộc không chặt,sang chợ nó ra nữa thì khỗ”.

Ông giảy nảy:”Bà buộc đi ,tôi còn một tay,làm sao buộc được.”

 -Thôi,Ông để tôi giử,che “bộ đồ”cho ông,để ông rảnh cả hai tay mà buộc.Miệng nói,tay chị đã đưa sát vào tay ông,chờ đợi.

 “Vấp phải con mụ liều mạng rồi”.Ông nghỉ. Thôi đành vậy,ông cất tay của mình đi,đễ chị ta đưa tay  vào thay thế.Khi tay chị mới chạm vào thì “Cái ấy” của ông nó còn nhõ.Không hiểu do hơi ấm từ bàn tay chị hay sao,mà “Con Heo"của ông nó từ từ to lên,rồi to lên nhanh lắm.Tay cũa chị giử không lại .Mặt chị dần đõ lên.Chị xuýt xoa:”Heo tôi mà mau to như heo ông đây,nhất định tôi để nuôi,chứ không bán...”




  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét