Thứ Ba, 29 tháng 11, 2022

 GIỮ  LẤY HỒN QUÊ 


Thưa các bác các anh các chị, thưa các bạn văn chương. 


Thời gian qua tôi có đi về một số vùng quê ở,Bình liêu, Đầm hà ,Tiên yên ,Điền công , Yên tử…để sưu tầm và nghiên cứu văn học dân gian.

Điều tôi nhận thấy rất rõ nét là những cảnh nét văn hoá quê xưa hầu như không còn ,rất mong các cấp chính quyền Uông bí, đặc biệt là phòng văn hoá kết hợp với hội văn học nghệ thuật sưu tầm và xây dựng bảo tàng làng quê Uông bí.

 tôi đã viết bài thơ quê xưa để góp phần nhỏ lưu giữ phần nào hình ảnh làng quê xưa trong lòng bạn đọc , đặc biệt là các bạn đọc trẻ .


QUÊ XƯA


Nhớ sao những nét quê xưa.

Tiếng gà đánh thức cha bừa ruộng sâu.

Chiều tà lốc cốc mõ trâu .

Xôn xao tiếng trẻ gọi nhau đi về.

Liêu xiêu bóng mẹ triền đê.

Rập rờn sóng lúa đồng quê dạt dào.

Lam chiều khỏi tỏa nhà nào ?

Thơm mùi rơm rạ bay vào không gian

Hương cau hương bưởi tỏa lan.

Quyện vào hương cốm hoa vàng nếp thơm.

Nhà nào cũng một cây rơm

Gà mẹ lục cục gọi con kiếm mồi.

Nông thôn đổi mới nhiều rồi.

Đồng vẫn xanh lúa nhưng thôi trâu cày.

Không còn khói tỏa như mây.

Lam chiều chạng vạng vương đầy mái gianh. 

Gái quê nhỏ nhẹ thanh thanh

Tiếng chim quyện với trời xanh yên lành

Tiếng thoi thậm thịch vây quanh

Ta nghe như tiếng tâm tình ngày đêm

Ngày nào vắng tiếng thoi em

Ta như thiếu hụt ấm êm thân tình

Đêm đêm ra ngắm sân đình

Tiếng khua khung cửi dập dình bên tai

Bây giờ vẫn nhớ mắt ai

Gặp nhau một phút nhớ hoài trong ta

Nét quê ngày ấy đã xa

Bồi hồi nhớ lại khiến ta nao lòng

Hôm nay dời phố về làng

Đường quê là lạ níu bàn chân quen

Bâng khuâng hoa dại không tên

Nghiêng vài cánh nhớ dọc miền quá giang

Hương cau gió cởi khẽ khàng

Ngẩn ngơ hoa cải bướm vàng bay đôi

Hạt mưng hạt mẩy em phơi

Nghiêng nghiêng mái tóc  em tôi má hồng

Tiếng gàu động giếng xóm đông

Hương bồ kết toả thơm nồng chiều quê

Mơn man gió thả triền đê

Đường quê tấp nập người về kẻ qua

Chiều quê cỗ rượu ngà ngà

Xanh xanh đo đỏ nõn nà sắc mây

Chiều quê dáng mẹ vai gầy

Đôi quang năm tháng đong đầy gió mưa

Chiều quê tiếng của ngàn xưa

Chênh chao cánh võng đong đưa giãi giề

Thinh không chim gáy vọng về

Hàng tre nghiêng bóng gió lùa mênh mang

Sông quê những chuyến đò ngang

Mênh mông sương trắng ngập tràn mênh mông

Chiều quê duyên thắm tình nồng

Trầu têm cánh phượng thơm hồng bờ môi

Ơi người bươn chải muôn nơi

Hồn quê ngọn lửa sáng ngời trong ta


           Dương văn Cường


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét