Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

ĐẸP TỨ BỀ

ĐẸP TỨ BỀ
Ấm áp tình thân đám cưới quê
Họ hàng háo hức đón dâu về
Mặt mừng tay bắt niềm hoan hỉ
Lời chúc câu mời giọng hả hê
Cuộc sống khai hoa hoa hạnh phúc
Tình yêu kết trái trái phu thê
Xập xình đàn hát ngân nga vọng
Mối cảm tương giao đẹp tứ bề
Uông bí 28/12/2014

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

THẾ LÀ

THẾ LÀ

Thế là xa cách quê hương
Thế là bỏ laị đẫm sương mùa hè
Thế là bằn bặt tiếng ve
Thế là thu lá vàng hoe cuối trời
Thế là tình ở trong tôi
Thế là em đã quên rồi lòng đau


thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

TÌNH MÙA ĐÔNG

TÌNH MUÀ ĐÔNG

Muà đông mới chợt bẽ bàng
Chỉ vì rét qúa ngươì sang chưa về
Chút e ấp chút tràn trề
Mùa đông hửng nắng làm mê lòng người
Hương đào thoang thoảng cuối trời
Tình yêu theo gío một đơì mùa đông

Thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

CÂU HAY


1. Dạy con trẻ vạn lời hay, không bằng nửa ngày làm gương, làm mẫu. 
2. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả.
3. Dâu, rể tốt cha mẹ được đề cao. Con cái hỗn hào đứt mười khúc ruột.
4. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.
5. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường, bứơc chân ra đường phi trộm thì cướp.
6. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han, bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.
7. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
8. Khôn đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.
9. Gọi cha: ông khốt, gọi mẹ: bà bô. Ăn nói xô bồ thành ngừơi vô đạo.
10. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.
11. Cái gi cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.
12. Đồng tiền trên nghĩa ,trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.
13. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.
14. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.
15. Coi khinh bên ngoại, chớ mong có rể hiền. 
16. Ăn ở mất cả họ hàng, chớ mơ có nàng dâu thảo.
17. Rể quý bố vợ vì có nhà mặt phố. Con trai thương bố vì chức vì quyền.
18. Đi với Bụt mặc áo cà sa, quen sống bê tha, thân tàn ma dại.
19. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.
20. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.
21. Hay thì ở, dở ra toà, chia của chia nhà, con vào xóm “bụi”.
22. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay. Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.
23. Đi có bạn đường chân không biết mỏi, còn có mẹ cha sao không hỏi khi cần.
24. Nói gần nói xa, đừng biến mẹ già thành bà di ở.
25. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ. Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
26. Con trai, con rể bí tỷ say mềm. Nàng dâu ngồi chơi, mẹ già rửa bát.
27. Khoẻ mạnh mẹ ở với con, đau ốm gầy còm tuỳ nghi di tản.
28. Thắt lưng buộc bụng, nhịn đói nuôi con, dâu rể vuông tròn, cuối đời chết rét.
29. Mẹ chết mồ mả chưa yên, anh em xô nhau chia tiền phúng viếng.
30. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giổ Tổ.
31. Vào quán thịt cầy ,trăm ngàn coi nhẹ , góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.
32. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không. Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
33. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.
34. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau. Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp. 
35. Ở đời bất thiện, là tại nhàn cư. Con cháu mới hư đừng cho là hỏng.
36. Bạn bè tri kỷ, nói thẳng nói ngay. Con cháu chưa hay đừng chê đồ bỏ.
37. Bảy mươi còn phải học bảy mốt. Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.
38. Phong bì trao trước, bia bọt uống sau, dâu rể ngồi đâu đố ai mà biết.
39. Tiếp thị vào nhà bẻm mép, cẩn thận cảnh giác, đôi dép không còn.
40. Cầu thủ thế giới tên gọi chi chi, thoáng nhìn tivi đọc như cháo chảy, ông nội ngồi đấy thử hỏi tên gi?

ẢNH





Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

ẢNH





MÙA ĐÔNG HẠ LONG

HẠ LONG MÙA ĐÔNG

Lờ mờ ẩn hiện giữa mùa đông
Nước ửng mây lơ lấp lánh hồng
Thấp thoáng mái chèo bóng ngư ông
Tâm tư tạo cảnh có như không


thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

CHUYỆN TIÊN LÃNG

CHUYỆN TIÊN LÃNG
Chính quyền gây ra mưa gió thổi
Dân nghèo tan tác những mảnh đời
Chỉ còn nhà giầu và quan chức
Ngẩng đầu khanh khách ta là trời

Ai dám đứng lên chống lại trời
Gom cơn gió mát thành bão táp
Đem đời của Vươn trả cho đời
Đem đời Hiền Thoại trả cho ma
Tiên lãng 4/2010
DVC

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

DUYÊN

DUYÊN

Em nằm phơi cái duyên thừa
Trăng thèm nhỏ giọt sương vừa bay bay
Vẩn vơ sương chạm cỏ dày
Rêu phong người bỏ kẻ say...tôi khờ


thơ DƯƠNG VĂN CƯỜNG

KHÓC HUỆ

Huệ ơi
Em đi giang dở con đường
Bờ xa, cỏ dại vô thường em ơi
Sáu mươi năm, một cuộc đời
Sao không đi trọn tới nơi cuối cùng ?
Nước mắt vợ, cháu con em đó
Đã vì em chảy ngược vào trong
Xa vời mảnh đất cha ông
Bao nhiêu bè bạn nhớ mong, thế mà...
Sao lại vội vần xa cuộc sống
Sao sớm về với chốn mênh mông
Dẫu là sắc sắc không không
Cũng chung một cõi tang bồng với nhau.
Hỡi ôi !
Nhớ một thủa lưng trâu mọt sách
Nhớ một thời bút giấy trường thi
Tranh nhau em nhất, anh nhì...
Trường chuyên, lớp chọn em đi một mình...
Khi em vào Bách khoa đại học
Anh dừng chân Xứ sở Hoa hồng
Quê nhà chỉ một, ngóng trông
Từng trang thư nhỏ mà lòng đầy vơi...
Tưởng đất nước bỉ rồi thì thái
Ai ngờ đâu máu rãi biên cương
Ngoại thù, nội giặc nhiễu nhương
Đường Thiên lý hóa con đường khổ đau...
Nhớ một thủa đi tàu trốn vé
Đời sinh viên tích tịch tình tang
Anh hùng ở giữa thế gian
Em như một kẻ hiên ngang, và rồi...
Thế là hết một thời trai trẻ
Không tương lai, tri kỷ cũng không
Em như thông mọc giữa rừng
Gió mưa, giông tố vẫy vùng thế thôi...
Rời Hà Nội trở về quê cũ
Cũng mang bao hy vọng giúp đời
Đất cằn sỏi đá quê ơi
Sao không chứa nổi một người tài hoa ?
Lại lần nữa rời xa làng xóm
Đất Tây Nguyên dong duỗi ngược xuôi
Ba zan níu giữ chân người
Hai mươi năm lẻ, một thời bể dâu...
Vẫn biết
Người mỗi tính, gia đình mỗi cảnh
Hạnh phúc cùng đau khổ song hành
Từ phụ lão đến trẻ ranh
Ai ai cũng ở trong vành nợ duyên.
Cũng may
Vợ em đó, là người hiền thục
Thân liễu tơ, nghị lực phi phàm
Một tay con một tay chồng
Hai tay gom cả bão giông về mình.
Cho nên:
Trời chẳng phụ nghĩa tình sau trước
Các con em theo gót mẹ cha
Bảng vàng tô thắm gương nhà
Vườn hoa cây đã trổ hoa ngọt ngào.
Than ôi !
Vừa đến lúc qua thời bỉ cực
Chưa kịp ngày hưởng phúc thái lai
Tin về sét đánh ngang tai
Em mang trọng bệnh, tính ngày nữa thôi...
Anh vội vã ngược lên phố núi
Nén niềm riêng sẽ tủi chia sầu
Gượng cười để lấp nổi đau
Quanh em ai cũng nhuốm màu tiếc thương.
Em ơi !
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa, cỏ dại vô thường nhớ em.
Câu thơ mang nặng nổi niềm
Tiễn em về chốn bình yên đất nằm
Em đi về chốn Vĩnh Hằng
Thơ buồn, rượu nhạt họ hàng tiễn đưa.
Hồn thiêng xin hưởng.

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014



Hai ta cứ nằm úp thià mà nghe
Hoa đaị sân đền hùng rụng đấy
Một thời vua sai tán cọ xoè
Phe phẩy quạt vòm trời dâng ráng cháy
Bừng tỉnh dậy lòng bao áy láy
Em có giận không em thân yêu
Cái hôn mơ chắc anh nhớ em nhiều


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

NỢ NHAU

NỢ NHAU

Biết rằng duyên nợ tại trời
Mà sao lòng vẫn không nguôi nhớ người
Một lần sau cuối này thôi
Sợi tơ vương lỡ nên đời nợ nhau


Thơ:DƯƠNG VĂN CƯỜNG

EM GÁI QUẤT LÂM

EM GÁI QUẤT LÂM

Rất cần một chút bình yên
Ở trong đáy mắt dịu hiền của em
Rất cần một khoảng êm đềm
Gió sương trĩu lại cong mềm vành môi
Rất cần một chút yêu đời
Để em sống tiếp mà vơi u buồn
Rất cần một chút niềm thương
Để em vá víu chiếc xuồng tâm linh
Rồi mai qua một mái đình
Tìm trong đó một bóng hình từ tâm


Thơ: DƯƠNG VĂN CƯỜNG