Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

ĐƯỜNG QUÊ
Thả bộ đường quê vang tiếng ve
Hoa phượng đỏ sậm giữa chiều hè
Ký ức tràn về đầy nắng sáng 
Bóng ai thấp thoáng dưới hàng tre
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí:27/5/2015
VỊNH THỢ CẮT TÓC
Càn khôn thiên hạ dưới đôi tay
Phấp phới lọng hoa nhất khoảnh này
Vặn cổ bao thằng quan chức bự
Đè đầu lắm kẻ cứơc quyền hay
Vung thanh bảo kiếm muôn râu rụng
Rũ tấm long bào triệu tóc bay
Gương ngọc ngời ngời soi vạn đại
Ngai vàng lựa thế khéo vần xoay
Thơ:Dương văn Cường
Hưng yên:29/5/2015
HOA PHƯỢNG
Hè về phượng đỏ mộng mơ
Đong đưa khoe sắc vần thơ ngọt ngào
Tình yêu cành phựơng ai trao
Tháng năm cháy bỏng đọng vào con tim
Sân trường quanh gốc chốn tìm
Áo dài cài phựơng đắm chìm mắt ai
Tiếng ve tiếng nhạc ngân hoài
Phượng ru gío hát tình ai mặn nồng
Biết không em có biết không
Gặp hoa phượng đỏ sóng lòng anh chao!
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí:30/5/2015
VỀ UÔNG BÍ
Ta về uông bí gái trai xinh
Yên trung mây nước sóng dậy tình
Chuông thỉnh Ba vàng đời hết nạn
Mõ vang Yên tử níu nhân sinh
Công nghiệp điện than cùng tấp nập
Lạc nghiệp an cư đất thái bình
Hồ hởi ta về thăm uông bí
Người xưa cảnh cũ nhớ đinh ninh
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí:31/5/2015

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

CHIỀU QUÊ
Hôm nay rời phố về làng
Đường quê rơm rạ niú bàn chân quen
Bâng khuâng các cháu quên tên
Nghiêng vài cánh nón dọc miền quá giang
Hương cau gío cởi khẽ khàng
Ngẩn ngơ nụ mướp bướm vàng bay đôi
Rong giềng đỏ lửa đốt trời
Lúa đang mưng mẩy thảnh thơi nắng đồng
Tiếng gầu động giếng xóm đông
Hương bồ kết toả thơm nồng chiều quê.
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí:21/5/2015
GÁI QUÊ
Ngày xưa bộ đội qua làng
Gặp người con gái bên hàng tre xanh
Dáng người nho nhỏ thanh thanh
Tiếng chim quyện với trời xanh yên lành
Tiếng thoi thậm thịch vây quanh
Anh nghe như tiếng tâm tình ngày đêm
Ngày nào vắng tiếng thoi em
Anh như thiếu hụt ấm êm thân tình
Đêm đêm ra ngắm sân đình
Tiếng khua khung cửi dập dình bên tai
Bây giờ vẫn nhớ mắt ai
Gái quê hiền diụ gấp hai gái thành
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí:22/5/2015
SÔNG QUÊ
Sông quê bồi đất triũ bông
Phong ba bão táp dòng không đổi dòng
Xanh dòng xanh bãi mênh mông
Sông như cô gái chưa chồng ngày xuân
Thơ: Dương Văn Cường
NHÀ QUÊ
Tương cà mắm mặn chút thôi
Mà sao ngấm mặn đời tôi thế này
Biết rằng muối mặn gừng cay
Bâng khuâng một đám mây bay cuối chiều

Ngọt thơm sao đắng vải thiều
Được mùa vẫn đói bao nhiêu nỗi niềm
Sân gôn sải rộng đồng chiêm
Khói mờ che phủ trăng liềm trời quê
Cong mình bão lụt con đê
Có còn giữ được lối về cò ơi
Bờ xôi ruộng mật đâu rồi
Bao giờ mỏi cánh như hồi đón mưa
Vẫn cà muối vẫn rau dưa
Vẫn câu chở nặng đò đưa tình đời
Nhà quê khổ lắm ai ơi
Đất quê nứt nẻ mong trời ban mưa

Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí:25/5/2015

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

GIÓ
Gió em không có dáng hình
Nhưng em làm cả mái đình đung đưa
Tóc thề buông xõa gío luà
Mơn man gío thổi nắng trưa oi nồng
Gío em thổi thẳng thổi cong
liêu xiêu dáng đứng cho lòng sang chơi
Lang thang em gío thảnh thơi
hây hây tình gío xin ngồi bóng cây
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí:18/5/2015

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

NGHÈO
Bên này bên ấy không xa
Bấy lâu gần ngõ xa nhà vì sao
Phải đâu kín cổng rào cao
Đường đi cách núi lối vào cách sông
Bởi nghèo duyên thắm chẳng nồng
Nặng tình vương vấn cho lòng ngổn ngang
Muộn rồi đò đã sang ngang
xe hoa đưa đón anh chàng giàu ghê
Ngõ xưa vắng bóng đi về
Phận nghèo đứng ngóng bóng tre thuở nào.
Thơ: Dương Văn Cường
Uông bí: 17/5/2015

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

THƠ ĐIỆN

THƠ ĐIỆN
Chào mừng ngày hôị thơ ta
Thi huynh,thi hưũ gần xa trở về
Dù bao công việc bộn bề
Đường xa cách trở không nề khó khăn
Bởi cùng sở thích thơ văn
Yêu nghành,yêu cảnh ,yêu vần thơ hay
Bao năm mới có một ngày
Ta về hà nội tràn đầy men say
Ta về đại hội hôm nay
Mong nhiều tác phẩm làm say lòng người
Tô thêm vẻ đẹp cho đời
Dòng thơ điện lực sáng ngời muôn phương

Thơ:Dương Văn Cường
uông bí 13/5/2015

CỎ MAY

CỎ MAY
Tuổi thơ nhớ mãi cỏ may
Mải vui hoa cỏ bám đầy áo em
Ngắm nhìn đôi mắt dịu êm
Mà lòng đã biết con tim nói gì

Tháng ngày chinh chiến qua đi
Vẫn da diết nhớ thầm thì cỏ may
Nay về trên quãng đường này
Bóng em xa vắng cỏ gầy xác xơ
Giật mình chợt nhớ ngày thơ
Thời gian như đã xa mờ em ơi
Chập chờn khi bóng chiều rơi
Bâng khuâng nhớ mãi cái thời cỏ may

Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí :16/5/2015

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

ĐIỆN RA ĐẢO
Đường dây ra đảo thoả ứơc mong
Cô tô trời đất miền sương đọng
Núi biếc dập dờn như cõi mộng
sông mây lớp lớp cuộn non bồng

Dây reo khúc nhạc đảo không vắng
Cột hát lời ru rẻ rẻ không
Nghe tiếng điện về lòng vui sướng
Lòng trần đã thoả nỗi chờ mong

Thơ : Dương Văn Cường
Uông bí:12/5/2015
THĂM MẸ
Con về thăm mẹ mẹ ơi
Nấm mồ xanh dứơi chân trơì mờ xa
Giữa đồng lúa rộng bao la
Sớm sương gío lạnh chiều tà mây bay

Mẹ nằm yên nghỉ nơi đây
Nhớ thương con đã chất đầy tháng năm
Về bên nấm mộ mẹ nằm
Nghẹn ngào con khẽ gọi thầm mẹ ơi
Gío đưa hương khói về trời
Khói hương ngào ngạt nhớ người đi xa
Nghìn thu dứơi ánh trăng tà
Hòa vào trời đất cỏ hoa lòng người
Con đi cuối đất cùng trời
Cứ xao xuyến mãi những lời mẹ ru

Thơ:Dương văn Cường
uông bí:11/5/2015

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

NHỚ CHA
Tha hương gần hết một đời
Cuối trời tôi vẫn là người chân quê
Nhớ thời chân đất nón mê
Cha tôi vất vả sớm khuya nhọc nhằn
Đất bùn nhuốm sạm bàn chân
Áo nâu bạc trắng bao lần nắng mưa
Nỗi niềm đau tận giấc mơ
Thời gian phủ lấp bây giờ vẫn đau
Con về tạ nấm đất nâu
Thoảng hương thiên cổ cõi sâu vọng về
Người đi bỏ lại làng quê
Ruộng vườn dang dở ngõ khuya vắng người
Vắng đi tiếng nói câu cười
Tháng năm ngày ấy bao người nhớ thương
Thương từ cây cỏ cọng rơm
Thấm trong bùn đất mùi thơm thật thà
Thương con cha chẳng nề hà
Còng lưng cày cuốc đồng xa ruộng gần
Một đời lam lũ tảo tần
Một đời nắng lửa gánh phần chúng con
Thơ:Dương Văn Cường
Uông bí 10/5/2015
ĐƯỜNG XƯA
Đường xưa in dấu cỏ may
Một thời xa vắng nơi này dấu yêu
Thanh thanh từa tưạ dáng kiều
Nồng nàn hơi thở liêu xiêu hồn người
Anh nhớ mãi cái miệng cười
Miệng xinh trắng bóng trăng rơi mắt nàng
Thời gian thấm thoắt thu sang
Giật mình bóng chiếc lá vàng vèo qua
Đường xưa tà áo thướt tha
Xanh non bình lục tím hoa xuôi dòng
Dù xa nhưng chớ cách lòng
Kiếp này không trọn tình nồng kiếp sau.
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí: 9/5/2015
YÊN TỬ
Yên tử choàng mây hướng biển đông
Đường lên dốc thẳm tới chùa đồng
Sương treo đỉnh núi tùng soi bóng
Nắng đậu sườn non hạc ngoảnh trông
Linh thiêng sông núi ngời phật pháp
Tạc giữa đất trời sáng miền đông
Tùng ,cúc,trúc ,mai soi chân lý
Yên tử chuông chùa sắc sắc không
Thơ:Dương văn Cường
Uông bí:8/5/2015
UỐNG TRÀ
Trăng hè in bóng chén trà
Tay ai mềm mại búp hoa da hồng
Trà em ngọt giọng ấm lòng
Vui này laị nhớ những ngày buồn xa

Tính ai hiền dịu nết na
Nắng mưa không quản cánh hoa nhạt màu
Nhà nghèo không biết taị đâu
Mắt nhìn trong mắt nỗi sầu chơi vơi
Áo cơm se sắt bao đời
Biết bao duyên nợ với người hôm nay
Chén trà ấm nóng cầm tay
Chạnh lòng vóc dáng hao gầy ngày xưa
Thơ Dương Văn Cường
Uông bí:7/5/2015
Đến rồi cái nắng chói chang
Cơn mưa rào đổ dập hàng rau xanh
Nồm nam cơn gío mát lành
Nghe trong sương sớm mong manh nắng chiều
Dập dờn cánh bướm phiêu diêu
Bâng khuâng dào dạt bao điều xa xưa
Cơm,canh, cà ,cá kho dưa
Tay mềm em sới rất vừa lòng anh
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí: 6/5/2015
HỌC SINH
Học sinh là học sinh ơi
Cái thời thơ ấu xa xôi dại khờ
Cái thơì đang tuổi mộng mơ
Tan trường chân bước nhở nhơ trên đường
Học sinh trông thật dễ thương
Về nhà đứng ngắm trước gương mỉm cười
Ửng hồng tươi rói làn môi
Áo căng lồng ngực chớm thời vào xuân
Học sinh cái tuổi trắng ngần
Nụ cười hé nở sắc xuân đến rồi
Ngọt ngào thơm đoá hoa tươi
Bâng khuâng nhớ mãi một thời học sinh.
Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí:5/5/2015
ĐỜI
Đời người trôi đi nhanh thế
Sống nên tử tế mỗi ngày
Chứa chan bao tình thân ái
Mong sao hạnh phúc tràn đầy
Đời chớ có nên gian dối
Đừng tham, ăn mặn một thời
Để cho con cháu đau khổ
Nối nhau khát nước mấy đời
Làm quan đừng nên gây ác
Hãy nên sống thiện ở đời
Tài năng đem ra giúp nước
Nâng cao cuộc sống mọi người
Làm dân chữ tình chữ nghĩa
Thẳm sâu tận đáy lòng người
Cốt sao sống cho tử tế
Nghĩa tình có trước có sau
Cuối cùng cuộc đời vẫn thế
Tất cả rồi sẽ như nhau
Tan vào ba tấc đất sâu
Chẳng còn làm gì được nhau
Thơ Dương Văn Cường
Uông bí 4/5/2015

¸¸

BÁN CÁ
Hàng em có lúc bán dồn
Con to con nhỏ ế tồn đem phơi
Hở hang kệ mẹ nó đơì
Em đi bán cá diện chi quần hồng
Thơ Dương Văn Cường
Uông bí :3/5/2015

LẠC ĐƯỜNG

LẠC ĐƯỜNG
Nghỉ lễ thăm nhau cách dặm trường
Bởi lòng xao xuyến nặng tình thương
Mai này nếu có đi thăm bạn
Nhớ đón đưa nhau khỏi lạc đường
Thơ Dương Văn Cường
Phú thọ 2/5/2015

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

THỜ CHỒNG

THỜ CHỒNG
Phụ nữ ngày xưa với thời gian
Gánh nặng hai vai gánh xuân tàn
Thân gái chờ chồng đi biền biệt
Cuộc đời vất vả chốn nhân gian
Lá vàng lay lắt ở trên cây
Nuôi mẹ thờ chồng suốt đêm ngày
Mắt dõi mỏi mòn chờ cùng đơị
Bao muà lá rụng chẳng Lung lay
Phụ nữ ngày xưa tình đong đầy
Hỡi người thôn nữ ngóng heo may
Lời hưá năm xưa còn chờ đơị
Nuối tiếc tình xưa lá rơi đầy.
Thơ: Dương văn Cường
Uông bí:30/4/2015

TA LÀ

TA LÀ
Ta là hạt bụi giữa đất trời
Ta là hạt cát giữa xa khơi
Với đời ta nhỏ như không có
Cuộc đời sẽ tan vào chơi vơi
Nhưng ta là ta có sắc màu
Dù là maù trắng hay màu nâu
Một nét riêng ta để tồn taị
Thế là đủ rồi không hơn đâu

Thơ :Dương Văn Cường
Uông bí 29/4/2015

VỀ ĐẤT TỔ

VỀ ĐẤT TỔ
Lòng thành vượt đỉnh núi hy cương
Nơi thờ mười tám vị hùng vương
Lễ trọn ba đền hạ trung thượng
Như thấy vua hùng trong khói hương
Trèo lên đỉnh núi nhìn bốn phương
Xa xa non tản nắng mờ sương
Suy tư thế sự thời kim cổ
Truyền bốn ngàn năm lòng vấn vương
Nghỉ lễ ta về đất hùng vương
Đền hùng trải qua lắm đoạn trường
Non sông nay đã liền một dải
Đền hùng ngày lễ khách muôn phương
Thơ Dương Văn Cường
Đền hùng :1/5/2015